Còn bên phía Thời Quyết, gần như ngay sau khi cô đặt chân xuống, bên anh đã xảy ra chuyện.
Nói chính xác hơn, không phải là vấn đề của Thời Quyết, mà là chuyện của Lạc Dương.
Trong một buổi tụ họp nội bộ, họ bị người khác tố giác, cảnh sát đã đột kích vào địa điểm tụ họp và bắt tất cả mọi người, bao gồm cả Thời Quyết.
Gần như đồng thời, trên mạng xuất hiện một đoạn video quay lại cảnh từ buổi tụ họp hôm đó, trong đó có nhiều ca sĩ bị nghi ngờ sử dụng ma túy.
Đoạn video này nhanh chóng bị gỡ xuống, nhưng cũng có người kịp lưu lại và truyền tay nhau.
Một hòn đá nhỏ làm dậy sóng lớn, chỉ trong một ngày, chuyện này đã trở thành tin nóng hổi trên cả nước, đứng đầu bảng tìm kiếm, ai ai cũng bàn tán về nó.
Trong hai ngày đó, Từ Vân Ni không liên lạc được với Thời Quyết. Cô gọi điện cho Thôi Hạo, Thôi Hạo nói Thời Quyết vẫn đang ở chỗ cảnh sát để làm việc.
Ngày thứ ba, cuối cùng Thời Quyết cũng có tin tức, anh gọi điện cho Từ Vân Ni và giải thích tình hình.
“Lâm Nghiên nói muốn gặp anh để bàn chuyện chấm dứt hợp đồng nên anh mới đến, ai ngờ mấy người đó lại bắt đầu làm loạn.”
Giọng anh nghe hơi khàn.
Từ Vân Ni hỏi: “Anh đừng lo, cảnh sát có kiểm tra anh không?”
“Kiểm tra rồi. Anh nói, “Xét nghiệm máu, nước tiểu và tóc đều xong, anh không sao.”
Nhưng chuyện này dường như không phải chỉ cần “không sao” là có thể dễ dàng qua được.
Dù cảnh sát sau đó đã công bố thông báo, khẳng định rằng Thời Quyết không có dương tính với chất ma túy và trong đoạn video phát tán, Thời Quyết chỉ ngồi ở góc sofa xem điện thoại. Tuy nhiên, nhiều người vẫn muốn nhân cơ hội làn sóng lên án Lâm Nghiên và những người khác để kéo anh xuống cùng.
Thậm chí, sự chú ý dành cho Thời Quyết còn nhiều hơn so với Lâm Nghiên, bởi Lâm Nghiên đã thực sự hết thời, trong khi YAXIAN của Thời Quyết vẫn đang ở đỉnh cao sự nghiệp.
]Nghĩ mà xem, trong giới này có ai mà không dính dáng đến chuyện đó chứ?】]
[Đã nhận ra từ sớm rồi, nhạc của YAXIAN nghe có cảm giác ảo giác, anh ta không chơi ma túy mới lạ.]
[Chẳng phải anh ta xét nghiệm âm tính rồi sao?]
[Một lũ cùng hội cùng thuyền cả thôi, có điều tên này được bao nuôi từ sớm, hậu thuẫn mạnh, ai hiểu thì hiểu [/che miệng cười]]
[Mẹ nó, tên này liệu có thể tránh xa Reve không? Trước đây có bao nhiêu người ship anh ta với bé Dao, giờ tôi thật sự muốn nôn rồi!]
Từ Vân Ni bảo Thời Quyết đừng đọc những thứ vô bổ đó, hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Vào cuối tuần, Từ Vân Ni bắt chuyến bay tối thứ Sáu, lại đến gặp anh.
Cô đến thẳng nhà anh.
Nhưng dưới lầu, cô phát hiện có khách không mời mà đến.
Từ Vân Ni nghĩ, có lẽ ấn tượng mà Đinh Khả Manh để lại cho cô quá sâu sắc, đến mức chỉ cần nhìn thấy bóng dáng tương tự của những tay “paparazzi”, cô đã có thể ngửi thấy mùi từ xa.
Một người đàn ông từ trong xe bước ra, đeo máy ảnh trên lưng. Anh ta mua một chai nước ở tiệm nhỏ bên đường, sau đó đứng bên ngoài tòa nhà hút một điếu thuốc, như đang nghiên cứu gì đó rồi quay lại xe.
Ban đầu, Từ Vân Ni chưa chắc chắn, cô chụp ảnh gửi cho một người chuyên nghiệp xem xét.
Một lát sau, Đinh Khả Manh trả lời: [Mình nhận ra anh ta! Người này nổi tiếng trong giới, chắc chắn là đang muốn chụp bằng chứng Thời Quyết dính đến ma túy để tống tiền cậu ấy hoặc bán cho đối thủ! Các cậu cẩn thận một chút nhé, rèm cửa không được để hở, bọn họ mang cả máy bay không người lái theo đấy.]
Trong lúc Từ Vân Ni đang trò chuyện với Đinh Khả Manh, Thời Quyết cũng nhắn tin đến.
[Buổi tối em muốn ăn gì?]
Từ Vân Ni trả lời: [Anh đang ở đâu?]
Thời Quyết: [Anh ở khách sạn, đang thu dọn nốt vài thứ, không về nhà nữa.]
Từ Vân Ni: [Anh đợi em ở đó.]
Sau khi trò chuyện với Đinh Khả Manh thêm một chút, Từ Vân Ni bắt taxi về Biệt Thự Tụng Tài.
Trước đây, khi Lý Ân Dĩnh và Triệu Bác Mãn ra nước ngoài, mọi thứ ở đây không được sử dụng nhiều, họ nghĩ rằng sau này về nước cũng phải có một chỗ dừng chân.
Trong gara có ba chiếc xe, chìa khóa đều để trong nhà.
Từ Vân Ni chọn một chiếc xe kín đáo, xe được dán phim kín mít. Cô lắp lại bình ắc quy, kiểm tra một chút rồi lái xe đi đón Thời Quyết.
Cô bảo anh chuẩn bị sẵn sàng, rồi đi thẳng xuống hầm để xe.
Thời Quyết vừa lên xe liền ôm cô.
Thời Quyết vừa lên xe đã ôm chầm lấy cô.
Cách đây chỉ một tuần họ mới tạm biệt nhau, nhưng cái ôm lần này lại nặng nề hơn lần trước rất nhiều.
Thật mới mẻ, Từ Vân Ni vỗ nhẹ lưng anh, cô thầm nghĩ khi ở bên Thời Quyết, cuộc sống chẳng bao giờ nhàm chán, ngày nào cũng có những chuyện mới lạ.
Trên xe, Từ Vân Ni kể cho anh nghe về những gì cô thấy ở trước cửa nhà anh.
“Dạo này anh đừng về nhà nữa, ở tạm nhà em một thời gian rồi tính tiếp.”
Anh khẽ ừ một tiếng. Từ Vân Ni vừa lái xe vừa nhìn anh, anh đang loay hoay với mớ dây sạc bị rối trong túi.
Anh để ý thấy ánh mắt của cô, hỏi: “Sao thế?”
Từ Vân Ni đáp: “Em kiểm tra xem anh có gầy đi không.”
Đèn đỏ vừa bật, Thời Quyết buông dây sạc, đưa mặt lại gần, cọ nhẹ vào mặt cô.
“Ây da…” Đầu mũi anh khiến cô ngứa ngáy.
“Ha ha!”
Họ trở về Biệt Thự Tụng Tài.
Vì đến đây khá bất ngờ nên phòng ốc vẫn chưa được dọn dẹp, đồ đạc đều được phủ lớp vải chống bụi, sàn nhà cũng phủ một lớp bụi mỏng.
Họ không dọn dẹp hết, chỉ sắp xếp lại phòng ngủ của Từ Vân Ni ở tầng ba.
Cả hai cũng không mua đồ ăn, Từ Vân Ni gọi hai phần đồ ăn ngoài.
Họ ngồi ăn tại nhà ăn ở tầng một, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Chuyện bên Lâm Nghiên giờ thế nào rồi?”
“Vẫn còn bị giam giữ.” Thời Quyết gác một chân lên ghế, trộn đều gia vị cay, “Bị bắt năm người, đang điều tra, mấy người khác thì đã về hết rồi.”
“Cảnh sát hỏi anh những gì?”
“Chỉ hỏi anh biết gì về chuyện này thôi, anh bảo không biết, còn cho cảnh sát xem điện thoại, bảo là Lâm Nghiên hẹn anh đến để bàn chuyện chấm dứt hợp đồng.”
“Công ty của các anh có bao nhiêu người dính vào cái này?”
“Hờ, còn nữa đấy, chẳng phải anh đã kể với em rồi à?”
“Anh nói với em khi nào cơ?”
Thời Quyết ngẩng lên từ hộp thức ăn cay đỏ rực, ánh mắt lạnh lùng của anh khiến Từ Vân Ni chợt nhớ ra. Đúng là có một lần vào buổi tối, anh đã kể cho cô nghe không ít những tin đồn thị phi, nhưng lúc đó cô quá buồn ngủ nên không nghe rõ.
“À… Vậy chuyện chấm dứt hợp đồng của anh thế nào rồi?” Từ Vân Ni hỏi.
Thời Quyết nói: “Anh đã nói với Lý Tuyết Lâm rồi, nhưng giờ Lạc Dương loạn như mớ bòng bong, ông chủ của bọn anh cũng bị bắt, chẳng ai xử lý chuyện này. Lý Tuyết Lâm giúp đỡ anh không ít, chị ấy đã chạy đi chạy lại mấy lần đến tổng công ty, nhưng chuyện này chị ấy cũng không quyết định được.”
“Anh và Lý Tuyết Lâm hợp tác thế nào?”
“Tốt mà, chị ấy đáng tin hơn Lâm Nghiên nhiều.”
“Anh còn muốn tiếp tục hợp tác với chị ấy không?”
Thời Quyết quay đầu lại: “Em định lôi kéo chị ấy hả?”
Từ Vân Ni ăn nhanh hơn anh, ăn xong cô cũng không thích ngồi lì một chỗ, cô cầm cốc trà bước đến gần, dựa vào bàn nhìn anh.
“Nếu anh thấy chị ấy ổn thì em sẽ giúp anh hỏi thử.”
Cô uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Nhưng ưu tiên vẫn là phải giải quyết hợp đồng của anh trước đã.”
Từ Vân Ni đã xem qua hợp đồng của Thời Quyết, loại hợp đồng này sẽ tự động gia hạn thêm một năm nếu không được hủy trước khi hết hạn. Trong tình huống này, chắc chắn Thời Quyết không thể tiếp tục với Lạc Dương, nhất định phải sớm thoát khỏi.
Cô nói: “Chấm dứt hợp đồng nhất định phải có chữ ký của ông chủ các anh à? Chắc chắn có người được ủy quyền chứ?”
Thời Quyết đáp: “Không rõ nữa, hễ hỏi là họ bảo ông chủ về rồi nói chuyện.”
Sau khi ăn xong và dọn dẹp mọi thứ, Từ Vân Ni quay lại phòng và soạn thảo một email chính thức, thông báo ý định và lý do muốn hủy hợp đồng, rồi bảo Thời Quyết gửi cho công ty Lạc Dương, sau đó giữ lại bằng chứng.
Cuối tuần, Từ Vân Ni bảo Thời Quyết ở nhà chờ, còn cô hẹn gặp Lý Tuyết Lâm.
Cô hẹn gặp tại một căn biệt thự kiểu Tây, dãy biệt thự này được xây dựng từ thời Dân Quốc, thuộc diện công trình bảo tồn, bên trong được mở thành quán trà chiều, là nơi hội tụ của những quý bà phu nhân giàu có và rảnh rỗi trong khu vực.
Từ Vân Ni và Lý Tuyết Lâm trò chuyện cả buổi chiều, nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Lý Tuyết Lâm nói với Từ Vân Ni rằng, ông chủ có lẽ sẽ phải ngồi tù, nếu muốn hủy hợp đồng thì cô nên trực tiếp nộp đơn xin trọng tài, làm cho rõ ràng và sạch sẽ, trước đây đã có nghệ sĩ làm như vậy rồi.
Từ Vân Ni hỏi: “Chị Tuyết Lâm, với tình hình của Thời Quyết hiện tại, sắp tới anh ấy nên làm thế nào?”
Lý Tuyết Lâm trả lời: “Giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, nói gì cũng vô ích, tốt nhất là ẩn mình một thời gian, thỉnh thoảng ra ngoài tham gia vài sự kiện để chứng minh mình không bị cấm sóng cấm hoạt động, nhưng cũng không thể làm quá nổi bật. Ít nhất phải tạm nghỉ một năm rưỡi, coi như là kỳ nghỉ.”
Từ Vân Ni lại hỏi: “Vậy nếu anh ấy muốn tổ chức concert thì sao…”
“Tổ chức không nổi đâu.” Lý Tuyết Lâm xua tay, “Trong vòng một năm chắc chắn không thể, nếu trong hai năm mà có thể tổ chức lại là tốt lắm rồi. Ôi, những nghệ sĩ sáng tạo như cậu ấy thường nhạy cảm về tâm lý, chỉ sợ là cậu ấy sẽ gục ngã luôn thôi.”
Từ Vân Ni gật đầu rồi hỏi: “Chị Tuyết Lâm, dạo này em thấy chị gầy hơn hẳn so với lần trước mình gặp, chuyện của Thời Quyết khiến chị cũng vất vả nhiều nhỉ?”
“Ai dà.” Lý Tuyết Lâm lập tức mở lòng, “Không phải vì Thời Quyết đâu, cậu ấy thật sự rất đỡ phiền. Chủ yếu là do cái công ty này…”
Blablabla…
Thực ra, từ lúc Lý Tuyết Lâm mở miệng, Từ Vân Ni đã hiểu được ý của chị ta.
Cô cũng đoán rằng, Lý Tuyết Lâm cũng đã gần như hiểu được ý đồ của cô.
Nhưng cả hai vẫn cứ lòng vòng, kéo qua kéo lại nửa ngày trời, cuối cùng mới nói đến chuyện nhảy việc.
Lại một màn đàm phán kéo dài, vì điều kiện còn chưa thương lượng xong nên cũng không thể nói quá chắc chắn.
Từ Vân Ni cũng không vội, chỉ cần xác nhận rằng cô ấy có ý định là được. Cô bảo lần sau sẽ đưa cả Thời Quyết đến rồi cùng bàn bạc chi tiết.
Chủ nhật, Từ Vân Ni nghiên cứu kỹ quy định trọng tài và các điều khoản hợp đồng, cô bàn với Thời Quyết: “Giờ vẫn còn thời gian, em sẽ về chuẩn bị hồ sơ, nếu Lạc Dương không có động tĩnh gì, chúng ta sẽ đi theo hướng này.”
Lúc này là giữa trưa chủ nhật, ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài, Thời Quyết như cục đất sét, nằm bẹp dí trên giường cắm mặt vào điện thoại.
Dù Từ Vân Ni nói gì, anh cũng chỉ đáp lời, hỏi anh có ý kiến gì không thì anh nói không có. Cô muốn làm sao thì cứ làm vậy.
Từ Vân Ni lặng lẽ đi đến bên cạnh mà anh cũng không nhận ra.
Ồ, hóa ra anh đang cãi nhau với anti-fan trên mạng.
Tài khoản của anh có tên ID là “Thích Kỳ Lân Cay Thái Sơn nhất”.
Có một anti-fan mắng anh chết đi dưới một video cũ bị ‘đào mộ’ của anh, Thời Quyết nhanh chóng gõ trả lại:
[Cả khi tro cốt của mày bị ẩm rồi thì anh ấy vẫn sẽ không chết đâu [cười nham hiểm]
Từ Vân Ni vừa khoanh tay nhìn anh cãi nhau vừa nói: “Anh cẩn thận số tài khoản nhé, một số nền tảng có thể tra được số điện thoại để lộ danh tính đấy.”
Thời Quyết nói: “Không sao, anh lên mạng toàn dùng số của ông chú họ nhà anh mà.”
Được thôi.
Tâm trạng này ổn đấy.
Có được tâm lý này thì khó khăn gì mà không vượt qua được chứ.
Từ Vân Ni rót cho anh một ly cà phê để giúp anh tỉnh táo hơn.
Chiều hôm đó, Từ Vân Ni rời đi, cô và Thời Quyết đã hẹn nhau tuần sau gặp lại.
Nhưng rồi, sự việc thay đổi từng ngày, chẳng rõ là ai căm ghét Thời Quyết đến mức mong anh tiêu tan hết tất cả. Người ta cứ đào bới mãi, và lần này đến lượt cô bị kéo vào.
Cư dân mạng quả thật tài giỏi, họ đã tìm ra nơi làm việc hiện tại của Từ Vân Ni rồi từ đó lần ra chuyện Thời Quyết nhiều lần đến chỗ cô để tham gia các hoạt động.
Tin đồn nhanh chóng lan rộng, có người nói doanh nghiệp từ thiện mà Thời Quyết làm là của gia đình Từ Vân Ni, nói Thời Quyết làm từ thiện giả, tự lấy tiền từ túi này bỏ vào túi kia, lừa gạt công chúng. Có người còn châm chọc: “Người bảo họ chia tay đâu rồi? Ra đây đi! Đây này, cặp đôi đang hẹn hò ở vùng Tây Bắc kìa!”
Fan của Reve cũng không vừa, họ phẫn nộ: “YAXIAN chẳng phải đang lợi dụng cục cưng của chúng ta để hai vợ chồng bọn họ kiếm tiền sao? Một cặp đồi bại không biết xấu hổ!”
Thậm chí còn có người gọi điện thoại khiếu nại tới các cơ quan chức năng, báo cáo rằng Từ Vân Ni có “vấn đề về lý lịch.”
Sau đó, thông tin này lan đến văn phòng của cô, Từ Vân Ni bị Chủ nhiệm Mã gọi lên để hỏi chuyện. Cô trả lời thành thật.
“À…” Chủ nhiệm Mã cầm cốc nước giữ nhiệt, có chút ngạc nhiên: “Hóa ra hai người có mối quan hệ như vậy.”
“Đúng vậy, em và anh ấy từng là bạn học, nhưng đã có một thời gian mất liên lạc, chỉ gần đây mới gặp lại sau khi anh ấy tới đây.”
“Thế còn những nội dung mà họ tố cáo…”
Từ Vân Ni kể lại chuyện của Triệu Bác Mãn một cách ngắn gọn.
“Ông ấy đã đăng ký kết hôn với mẹ cô chưa?”
“Dạ chưa.”
“Bây giờ thì sao?”
“Họ đều không ở trong nước.”
“Vậy thì ông ấy không liên quan gì đến cô.” Chủ nhiệm Mã đặt cốc nước xuống, gõ nhẹ lên bàn, “Cô không cần bận tâm, cô vào đây hoàn toàn hợp pháp, nếu họ gọi cô đi hỏi han, cô chỉ cần bảo cô không biết gì cả!”
Tối hôm đó, Từ Vân Ni một mình quay lại sa mạc nơi trước đây Đỗ Giai đã dẫn cô đi. Cô lại leo lên đồi cát.
Nơi này, vẫn rộng lớn như xưa.
Gió lớn thổi qua, mây trời biến đổi không ngừng.
Khi cô đang thưởng thức cảnh sắc hùng vĩ, Thời Quyết gọi điện đến.
Kể từ khi chuyện của cô bị đào bới ra, Thời Quyết đã không còn giữ được sự thảnh thơi như trước nữa. Anh đang chuẩn bị kiện vài người, nhưng Từ Vân Ni khuyên anh nên xử lý việc chấm dứt hợp đồng trước, không cần vội vàng kiện tụng.
“Mai anh có chuyến bay.” Anh nói, “Anh sẽ đến tìm em.”
“Anh đừng đến, họ có thể tra ra chuyến bay của anh đấy. Lúc này anh đến đây sẽ chỉ làm cho chuyện thêm rắc rối thôi.”
“Sợ gì chứ.”
“Thời Quyết, đừng nôn nóng như vậy, kiên nhẫn một chút nhé.” Từ Vân Ni nhìn về phía xa, cô nói, “Ở đây không có chuyện gì đâu, vài ngày nữa em sẽ về, em hứa đấy.”
Cô nghe thấy tiếng anh châm thuốc, rồi anh nói một câu thật sự đầy chân thành:
“Từ Vân Ni, anh thực sự không tin vào lời hứa của em lắm.”
“Lần này chắc chắn là thật.” Cô nói, “Ngoan nào, bé cưng.”
Thời Quyết: “…”
Cô nghe thấy vài tiếng thở dài, cuối cùng anh khẽ đáp: “Ừ.”
Lần này, Từ Vân Ni quả thực nói là làm, hiệu suất cực kỳ cao.
Từ Vân Ni thậm chí cảm thấy, có lẽ đây là chuyện tốt. Vì hiện giờ cô vẫn đang trong thời gian thử việc, sắp sửa được nhận chính thức. Nếu đã chính thức thì muốn chuyển đi nơi khác sẽ khó khăn hơn.
Có rất nhiều người đã gọi điện thoại tố cáo, phía trên yêu cầu cơ quan tự xử lý.
Từ Vân Ni tìm đến Chủ nhiệm Mã, trình bày rõ suy nghĩ của mình. Chủ nhiệm Mã dạo này cũng bị đám đơn tố cáo làm đau đầu, điều quan trọng là trước đây ông chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Cấp trên chỉ bảo phải xử lý theo đúng quy định, lại phải chú ý đến dư luận, thành ra cũng chẳng có lời nào rõ ràng cả.
Chủ nhiệm Mã vẫn khuyên Từ Vân Ni nên suy nghĩ thêm, vượt qua thời gian này là ổn thôi. Nhưng cô vẫn giữ vững lập trường, cuối cùng Chủ nhiệm Mã cũng không làm khó cô, ông cảm thấy Từ Vân Ni trong chuyện này có chút oan ức. Ông nói: “Cô đừng lo, trong hồ sơ chắc chắn sẽ viết cho cô đẹp một chút. Cô nghỉ ngơi một thời gian, sau này nếu còn muốn làm việc, tìm chỗ tốt rồi thi lại cũng không sao.”
Từ Vân Ni cảm ơn Chủ nhiệm Mã rối rít.
Những ngày cuối cùng ở đây, cô bận rộn vô cùng, gặp gỡ những doanh nghiệp và bạn bè quen biết để ăn uống chia tay, giữ liên lạc. Sau đó, cô gọi cho Thời Quyết và bảo muốn mượn tiền.
“Hả? Từ Vân Ni, em bị làm sao đấy?” Thời Quyết hỏi cô, “Em cần bao nhiêu?”
Từ Vân Ni đã mua căn nhà nhỏ có sân vườn, giống như một ốc đảo giữa sa mạc.
Trước khi rời đi, cô thậm chí còn trồng một cây mơ.
Chắc chắn họ sẽ quay lại đây. Khi cảm thấy mệt mỏi với thành phố hoa lệ rực rỡ ánh đèn neon kia, họ sẽ về đây để đón ánh mặt trời.
Thủ tục chuyển việc diễn ra nhanh chóng, Từ Vân Ni đóng gói hành lý, gửi từng kiện về chỗ Thời Quyết.
Lần gặp mặt tiếp theo là ở Câu lạc bộ nhảy SD.
Từ Vân Ni không để Thời Quyết đón cô, cô tự bắt taxi đến trước cửa studio.
Buổi sáng, studio không hoạt động, khu phố thương mại cũng vắng vẻ, nhiều cửa tiệm còn chưa mở cửa, không gian tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Từ Vân Ni gõ lên cánh cửa phủ đầy graffiti.
Cửa gần như lập tức mở ra, nhanh đến mức cô phải ngẩn người.
Thời Quyết nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa.
Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu nâu, tất dài màu đen, đi đôi giày lười da đen có khoá vàng, trên đầu đội một chiếc mũ beret màu đỏ rượu, bên cạnh là một chiếc vali da.
Trông cô như một trí thức mới trở về nước từ thời Dân Quốc.
Thời Quyết há hốc miệng, nhẹ giọng hỏi: “…Thật không đây?”
Từ Vân Ni nói: “Em nói là làm mà.”
Anh lại hỏi một lần nữa: “Thật không đây?”
Từ Vân Ni cười, cô buông vali xuống rồi ôm chầm lấy anh.
Đó là một mùa xuân, mùa vạn vật sinh sôi, và cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của cô.