Lửa bốc cháy khắp nơi, bắt đầu từ sân viện lan tràn ra khắp bên trong ngọn núi.
Từng tiếng kêu la rên rỉ vang lên không ngừng trong ngọn lửa, nghe thật tê tâm liệt phế, vô cùng thảm thiết.
"Chúng ta đi!"
Vân Lạc Phong ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái với những kẻ đang bị lửa thiêu đốt kia. Cô phất phất ống tay áo, cất bước, theo con đường xuống núi mà đi.
______
Chỉ trong một ngày, tin tức Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn bị tiêu diệt đã lan truyền ra khắp toàn bộ Vô Tận Thành.
Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn bị tiêu diệt, có người vui thì tự nhiên cũng có người buồn.
Những bá tánh bình thường hiển nhiên là hân hoan không thôi. Trong mấy năm qua, bọn họ đã chịu không ít khổ rồi. Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn này, không có chuyện ác gì mà không làm, cướp của giết người đều đã làm đủ cả, gặp được nữ tử xinh đẹp thì liền dùng vũ lực cưỡng đoạt, những ai dám chống lại, thì đều chết dưới đao của bọn chúng.
Bao nhiêu lâu nay, các bá tánh cứ sống những ngày tháng nơm nớp lo sợ. Bây giờ cuối cùng cũng đã được yên ổn, bảo họ làm sao mà không hân hoan cho được?
Ngược lại, so với những bá tánh bình dân kia, một số thế lực có thực lực tương đương với Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn thì lại trưng ra một bộ mặt âu sầu ảo não.
Bọn họ không biết là người nào đã động thủ tiêu diệt Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn? Cũng không biết mục đích của người đó là gì? Cho nên bọn họ mới cảm thấy lo lắng không yên. Vạn nhất, sao khi người đó tiêu diệt Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn xong rồi, lại tìm đến bọn họ gây sự thì biết phải làm sao?
Chẳng qua rất nhanh thì trong Tây thành lại lan truyền ra một tin tức khác....
Nghe nói, ngày đó người của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn xông vào Y Tháp, hơn nữa còn đả thương thị vệ của Y Tháp, vì vậy mà dưới cơn giận dữ, tháp chủ của Y Tháp mới tiêu diệt Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn.
Cũng vì vậy, một Y Tháp vô danh lúc đầu còn im hơi lặng tiếng, sau đó chỉ trong một đêm mà đã khiến cho nhà nhà đều biết đến. Tuy nhiên, lúc này tất cả mọi người lại đang thắc mắc, rốt cuộc thì Y Tháp kia có lai lịch gì mà lại có thực lực cường đại đến như vậy?
Ngay trong thời điểm mọi người đang thắc mắc khó hiểu, thì Y Tháp lại công bố một tin tức ra bên ngoài....
"Vào lúc chính ngọ* ngày mai, Y Tháp chính thức thành lập, xin mời hào kiệt trong thiên hạ đến tham quan!"
(*chính ngọ: giữa giờ ngọ, 12h trưa)
Tin tức này vừa công bố, những kẻ tò mò đối với Y Tháp liền không kiềm chế được nội tâm bát quái của mình mà đi bàn tán khắp nơi, thế cho nên, trên dưới toàn bộ Vô Tận Thành cũng vì vậy mà chấn động không nhỏ....
______
Hôm sau.
Lúc chính ngọ, ánh nắng chói chang chiếu rọi xuống, đốt nóng từng ngóc ngách trong Tây thành.
Tại đại môn Y Tháp, vô số người đang tập trung ở đây, châu đầu ghé tai nhau mà bàn luận sôi nổi.
Đột nhiên, đại môn Y Tháp bị đẩy mở ra, ngay khoảnh khắc ánh sáng bao trùm toàn bộ bên trong Y Tháp, đập vào mắt mọi người là từng bức tường trắng tinh, đang phản chiếu ra một tầng sáng nhàn nhạt lóng lánh dưới ánh sáng mặt trời.
"Hoan nghênh chư vị đến Y Tháp của ta!" Thanh Mộc hơi hơi mỉm cười, ông bước ra khỏi đại môn Y Tháp một bước, nói: "Sau đây, lão hủ sẽ đưa chư vị đi tham quan tầng thứ nhất Y Tháp của chúng ta!"
Tất cả mọi người rốt cuộc cũng không kiềm chế được sự tò mò lóe lên trong đáy mắt, thậm chí còn có vài người không nhịn được mà hô to lên.
"Vậy mau cho chúng ta vào trong xem thử nhanh nhanh đi, ta thật rất muốn biết Y Tháp này so với những thế lực khác thì có gì khác biệt?"
Đối với giọng điệu vô lễ của người nọ, Thanh Mộc lại không có một chút gì tức giận, trên gương mặt già nua của ông khẽ nở nụ cười: "Xin mời chư vị cùng đi theo ta!"
Dứt lời, Thanh Mộc liền xoay người, đi vào bên trong Y Tháp.
Bước vào Y Tháp, chỉ thấy bốn phía xung quanh bày đầy những kệ thuốc, số dược liệu được trưng bày trên kệ đập ngay vào mắt của mỗi người vừa bước vào.
Số dược liệu kia tuy rằng có phần quý giá, nhưng vẫn có thể tìm mua được ở các tiệm thuốc bên ngoài, cái khiến người ta phải khiếp sợ thật sự chính là, bên cạnh số dược liệu được bày trên kệ kia, còn xếp đầy những quyển sách về y thuật.
Mọi người đều biết, đối với y sư mà nói, y thư chính là mạng sống của họ. Trừ khi là đồ đệ của mình, bằng không, họ tuyệt đối sẽ không đem y thư của mình truyền cho người ngoài.
Nhưng sao Y Tháp lại đem y thư bày biện một cách tùy tiện như thế?
Thanh Mộc cảm nhận được sự kinh ngạc của mọi người, hơi hơi mỉm cười, nói: "Nếu số dược liệu này đã được trưng bày ở đây, thì chứng tỏ bất cứ người nào cũng có thể lấy chúng đi. Chẳng qua có một điều kiện, chính là cần phải dùng dược liệu đồng giá để đổi!"