Hai mỹ nhân kia dùng ánh mắt oán hận mà nhìn Vân Lạc Phong, dường như là đang trách cứ Vân Lạc Phong đem Nam Cung Vân Dật ném xuống đất, nhưng nếu như Nam Cung Vân Dật không nói gì cả, thì hai người bọn họ cũng không tiện mở miệng.
Không bao lâu sau, tiểu nhị mang theo thực đơn tiến vào phòng, Vân Lạc Phong tùy tiện chọn đại vài món rồi trả thực đơn lại cho tiểu nhị.
Hai mỹ nhân thì làm theo thói quen bình thường, một trái một phải ngồi bên người Nam Cung Vân Dật, trong đó, mỹ nhân ngồi bên trái mặc trên người một bộ y phục màu lục, giữa hai chân mày còn điểm một điểm chu sa màu đỏ, trông vô cùng yêu mị.
Cô ta nhìn Vân Lạc Phong, cười một cách yêu kiều quyến rũ mà nói: "Vân cô nương, phu quân của cô đâu? Tại sao lại không thấy ở bên cạnh của cô nương? Thật không biết, nếu như phu quân của cô biết được cô dùng bữa cùng với một nam nhân khác thì sẽ có cảm giác thế nào?"
Nữ tử lục y này bởi vì lớn lên khá xinh đẹp, nên từ trước đến giờ rất được Nam Cung Vân Dật chiều chuộng, cũng chính vì như vậy mà cô ta mới không thèm để Vân Lạc Phong vào mắt.
Cho dù ả Vân Lạc Phong này có là bằng hữu của đại thiếu gia thì như thế nào? Chẳng lẽ mình chỉ nói có mấy câu mà đại thiếu gia sẽ trách phạt mình hay sao?
Sắc mặt của Nam Cung Vân Dật đã có chút đen lại, đáy mắt cũng từ từ nhen nhóm lửa giận, ánh mắt sắc bén như dao đang dừng lại trên người của nữ tử lục y kia.
Chỉ tiếc, nữ tử lục y không có nhìn đến Nam Cung Vân Dật, cho nên không nhận ra ánh mắt sắc bén của hắn ta đang nhìn mình, cô ta tiếp tục nói: "Vân cô nương, ta cũng là vì muốn tốt cho cô, sợ cô và phu quân của cô sẽ xảy ra mâu thuẫn, cho nên mới nhắc nhở cô một câu mà thôi! Nếu như đổi lại là ta mà nói, thì sau khi thành thân rồi, ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài cùng với một nam nhân khác!"
Những lời này, hiển nhiên là nữ tử lục y cố tình nói cho Nam Cung Vân Dật nghe.
Một là chỉ ra Vân Lạc Phong lả lơi ong bướm, hai là ca ngợi bản thân mình một dạ trung trinh, cũng gián tiếp ám chỉ cho Nam Cung Vân Dật biết, Vân Lạc Phong không phải là hạng nữ nhân tốt lành gì.
Một nữ nhân đã làm thê tử của người ta mà còn lả lơi với nam nhân khác, thì tốt đẹp được bao nhiêu kia chứ?
Nghe được lời này, Tiểu Mạch liền ha hả cười lớn: "Dì gì ơi, ta xin thay mẫu thân của ta đa tạ hảo ý của dì. Phụ thân nhà ta trước nay luôn luôn lấy mẫu thân ta làm lớn. Mẹ ta nói một, cha ta không dám nói hai, mẹ ta bảo đi hướng đông, cha ta tuyệt đối không dám đi hướng tây. Dì ở đây bôi nhọ mẹ ta như thế, ta sẽ nghĩ là do dì ghen ghét với mẹ ta ấy. Bởi vì cha ta là một nam nhân lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, đuổi được tình địch, thủ được trinh tiết! Có một nam nhân tốt đến mức tuyệt chủng như cha ta ở đây, dì cho rằng mẹ ta sẽ bị thứ nam nhân đa tình lẳng lơ nào đó mê hoặc được chắc?"
Trong cảm nhận của Tiểu Mạch, Vân Tiêu chính là một sự tồn tại vô địch thiên hạ, trên đời này, không có bất cứ một kẻ nào đủ khả năng so sánh được với Vân Tiêu.
"Ngươi...." nữ tử lục y tức đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, tuy nhiên, cô ta còn chưa kịp đáp trả lại được câu nào thì đã bị Tiểu Mạch giành nói tiếp.
"Để ta trả lời câu hỏi trước đó của dì, tại sao cha ta lại không ở chỗ này? Đó là bởi vì..... Nếu như một nam nhân tốt tuyệt thế như cha ta mà xuất hiện, lỡ như bị một người không có thể diện, không biết liêm sỉ như dì đây quấn lấy thì phải làm sao bây giờ? Chuyện này tuyệt đối là không được đâu! Dì lớn lên xấu xí, lại còn già như vậy, cha ta nhất định là sẽ chướng mắt dì. Nói không chừng còn bị dì làm cho buồn nôn nữa đó!"
Nữ tử lục y bị chọc tức tới mức nước mắt chảy ròng ròng, cô ta quay đầu nhìn sang Nam Cung Vân Dật, tỏ ra ủy khuất mà nói: "Đại thiếu gia, tên tiểu tử này ức hiếp ta!"
"Ức hiếp ngươi?" Nam Cung Vân Dật thưởng thức chén trà trong tay, cười lạnh một tiếng: "Sao ta lại cảm thấy là ngươi đang hùng hùng hổ hổ dọa nạt một đứa trẻ chứ? Đây chính là gia giáo của ngươi hay sao?"
Nữ tử lục y sợ đến ngây người, hoàn toàn không ngờ tới, Nam Cung Vân Dật từ trước tới nay luôn luôn dung túng cho cô ta mà bây giờ lại nói ra những lời nói như thế.
Nam Cung Vân Dật cười mỉa một cái, ngón tay của hắn nắm chặt lấy cằm của nữ tử lục y, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo vô tình.