Trong đại viện, ánh mắt của Nam Cung Vân Dật cứ nhìn mãi ra phía bên ngoài, tựa hồ là đang chờ người nào đó đến.
Nam Cung Khánh thấy hành động này của con trai nhà mình, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng, ông ta đi đến bên cạnh Nam Cung Vân Dật, ôn hòa hỏi: "Dật nhi, con đang đợi người à?"
Nam Cung Vân Dật gật đầu đáp lại, tuy nhiên, hai mắt lại chưa từng nhìn đến phụ thân mình lấy một cái.
Tầm mắt của Nam Cung Vân Dật vẫn còn đang bận rộn đảo qua đảo lại trong đám đông bên ngoài, hy vọng nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc.
Đột nhiên, một dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành đập vào mắt hắn, làm hai mắt Nam Cung Vân Dật sáng ngời ngay tức khắc, hắn nhanh chân nhanh tay tiến lên trước nghênh đón.
Ngoài đại môn Nam Cung gia, mọi người nhìn thấy Nam Cung Vân Dật đi đến, vội vàng tránh qua hai bên, chừa ra một con đường.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Nam Cung Vân Dật chưa từng nhìn đến những kẻ dư thừa khác, hắn một đường đi thẳng đến bên cạnh Vân Lạc Phong, cánh tay rất tự nhiên mà quàng qua vai của cô.
"Vân Lạc Phong, mẹ kiếp, ngươi rốt cuộc cũng tới, lão tử còn tưởng ngươi tính để cho ta leo cây chứ?"
Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt: "Chuyện ta hứa với ngươi thì nhất định sẽ làm được!"
"Ha ha.." Nam Cung Vân Dật cười lớn mấy tiếng: "Đi, ta đưa ngươi vào trong!"
Mọi người lại một lần nữa dạt qua hai bên, chừa ra một con đường cho Vân Lạc Phong và Nam Cung Vân Dật đi xuyên qua đám đông.
Tuy nhiên, khi bọn họ thấy thái độ của Nam Cung Vân Dật đối với Vân Lạc Phong khá đặc biệt, thì trong lòng không khỏi thắc mắc về thân phận của Vân Lạc Phong.
"Tiểu thư.... "
Phía sau đám đông, một chiếc xe ngựa xa hoa vừa ngừng lại không lâu, nha hoàn vươn tay về phía cửa xe ngựa, không bao lâu sau, một bàn tay trắng nõn như ngọc duỗi tới, mượn lực của nha hoàn kia mà nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Nha hoàn quét mắt nhìn bóng lưng của Nam Cung Vân Dật rời đi, thái độ có chút căm giận: "Đại thiếu gia của Nam Cung gia này không phải trước kia cứ luôn bám lấy tiểu thư hay sao? Tại sao trong tiệc sinh thần của hắn ngày hôm nay, hắn lại cố ý chờ đợi người khác mà không phải là tiểu thư kia chứ?"
Nam Cung Vân Dật chỉ là con của một tiểu thiếp, thân phận thấp hèn, tiểu thư nhà mình vốn không có khả năng chấp nhận hắn ta.
Tuy nhiên....
Tiểu thư không chấp nhận hắn là chuyện của tiểu thư, Nam Cung Vân Dật này sao có thể vì một nữ nhân khác mà xem nhẹ tiểu thư nhà mình như vậy được?
Hai mày tú mỹ của Âu Nhã nhíu chặt, đôi con ngươi không nóng không lạnh quét mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nói: "Đây là Nam Cung gia, ngươi đừng có ở đây mà ăn nói lung tung! Dựa vào sự yêu thương mà Nam Cung gia chủ dành cho Nam Cung Vân Dật, nếu như ngươi nói lỡ lời, chắc chắn sẽ làm tổn hại đến mối quan hệ giữa Nam Cung gia và Âu gia!"
"Dạ, tiểu thư!" nha hoàn bĩu môi, vẫn còn có chút tức giận bất bình: "Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ sớm đã có nghe nói, tính tình của đại thiếu gia Nam Cung gia này phóng đãng vô cùng, trời sinh có tính phong lưu, xung quanh hắn ta có vô số nữ nhân. Theo như nô tỳ thấy, nữ tử mặc bạch y kia chắc chắn cũng là một trong số những nữ nhân đi theo nịnh nọt hắn, ánh mắt của đại thiếu gia Nam Cung gia không biết là bị cái gì, lại vì một nữ tử như vậy mà không chờ tiểu thư."
Âu Nhã không có cảm xúc gì cả mà nhìn chăm chú vào đại viện ồn ào của Nam Cung gia: "Hắn không có chờ ta thì có làm sao? Giữa ta và hắn, đã định sẵn là không có khả năng!"
"Cũng phải!" nha hoàn đắc ý hất hất cằm: "Đại tiểu thư có thân phận tôn quý như thế, một đứa con của tiểu thiếp làm sao xứng đôi với đại tiểu thư được? Dù đứa con của tiểu thiếp này rất được Nam Cung gia chủ yêu thương, nhưng con của tiểu thiếp vẫn là con của tiểu thiếp, mấy lão già trưởng lão trong Nam Cung gia chắc chắn sẽ không đồng ý để cho hắn kế vị gia chủ đâu!"
Người mà tiểu thư nhà mình gả cho, nhất định phải là nhân trung long phụng, Nam Cung Vân Dật, hắn không xứng với tiểu thư.
"Đi thôi!" Âu Nhã dừng lại một chút rồi nói: "Hôm nay, dù sao cũng là do phụ thân sai ta đến dự yến tiệc sinh thần này, cho nên, dù ta có không thích Nam Cung Vân Dật, thì cũng cần lưu lại đây!"