Vân Lạc Phong xòe tay, duỗi đến trước mặt Thanh Mộc, thần sắc trên mặt bỗng xẹt qua một tia nghiêm nghị.
Thanh Mộc hiểu ý của cô, liền nhanh tay đem một phần tư liệu đặt vào lòng bàn tay của Vân Lạc Phong.
Nhận lấy tư liệu, Vân Lạc Phong lật ra xem, khóe môi cô từ từ nhếch lên một độ cong nông cạn: "Lâm U, mười hai tuổi thành danh, sau khi thành danh lại chán ghét mẫu thân mình vướng víu, trói buộc, liền vứt bỏ mẫu thân thân sinh*(* ruột) của mình. Vì quyền thế, hắn quyết chí bám lên người đại tiểu thư phủ thành chủ nào đó, dùng kế thành công chiếm được tâm của cô ấy, sau khi thế lực của bản thân siêu việt hơn phủ thành chủ, thì lập tức viết hưu thư, vứt bỏ thê tử của mình!"
Vân Lạc Phong đóng tư liệu lại, liếc ánh mắt tà khí về phía khuôn mặt tái nhợt của lão già pháo hôi kia, mỉm cười nhàn nhạt: "Đêm qua, ngươi tự xưng là thiên tư trác tuyệt, ngay cả Y Tháp cũng muốn cướp lấy ngươi, mà mới vừa rồi, ngươi còn dõng dạc tuyên bố, sau khi ngươi vào Y Tháp thì sẽ trở thành chấp sự! Nhưng, cái loại người chỉ vì quyền thế mà lục thân không nhận như ngươi, Y Tháp ta dựa vào cái gì mà phải giữ ngươi lại hả?"
Khuôn mặt của lão già pháo hôi càng thêm trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng sợ cứ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà người của Y Tháp đã có thể điều tra rõ ràng rành mạch tất cả mọi thứ về ông ta như thế sao? Y Tháp này rốt cuộc là có lai lịch gì?
"Ngươi.... Rốt cuộc là người nào?"
Cho đến tận lúc này, lão già pháo hôi vẫn không chịu tin rằng, thiếu nữ bị ông ta châm chọc mỉa mai chính là tháp chủ Y Tháp.
Mắt lạnh của Vân Lạc Phong liếc nhìn về phía lão giả kia: "Y Tháp này là do ta thành lập, ngươi nói thử xem, ta là ai nào?"
Ầm!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, thân mình lão già pháo hôi đột nhiên run lên một cái, lùi về sau mấy bước.
Lúc nãy, ông ta còn lớn lối uy hiếp Vân Lạc Phong, nếu muốn ở lại trong Y Tháp thì phải tạ lỗi với ông ta.
Ai mà ngờ được, thiếu nữ này lại là tháp chủ Y Tháp chứ?
Nhớ lại những lời mình vừa nói, lão già pháo hôi hận không thể đâm đầu vào tường chết cho rồi, còn hơn ở chỗ này mất mặt xấu hổ.
"Ban đầu, ta để cho các người tự do báo danh gia nhập Y Tháp mà không hề dựng nên bất kỳ khảo hạch gì cả, bây giờ xem ra, cách làm này không ổn!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, ánh mắt tà khí mà lạnh băng liếc về phía lão già pháo hôi: "Thanh Mộc, sau này ông cần để ý một chút, người muốn tiến vào Y Tháp, cần phải điều tra nhân phẩm rõ ràng. Nhân phẩm không qua ải, Y Tháp của ta... Từ chối thu nhận!"
Thanh Mộc gật gật đầu: "Vậy tên Lâm U này......"
"Trục xuất đi!"
Môi mỏng của Vân Lạc Phong hé mở, thốt ra lời nói tuyệt tình.
Thần sắc Lâm U hoàn toàn đại biến, ông ta phẫn nộ quát lớn: "Y thuật của ta tốt xấu gì cũng xếp hàng tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục này, thế mà các ngươi lại muốn trục xuất ta đi? Nếu ta đi, sẽ là tổn thất lớn nhất của Y Tháp các ngươi!"
Lúc nói những lời này, giọng nói của Lâm U càng lúc càng lớn, ông ta kích động đến mức nước miếng văng tùm lum.
"Ngại quá, ta lại không cảm thấy, không có ngươi thì Y Tháp của ta sẽ có tổn thất gì!" trong mắt Vân Lạc Phong chứa đầy ý cười: "Huống chi, nếu muốn có được y sư với y thuật cáo siêu, Y Tháp của ta hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra được. Thiếu đi ngươi, cũng không tính là cái gì cả!"
Trông thấy Lâm U càng lúc càng tức đến xanh mặt, nhưng trước sau vẫn không chịu rời khỏi Y Tháp, hai mày của Thanh Mộc hơi nhíu lại, nhìn về phía các thị vệ mà cho bọn họ một ánh mắt.
"Đem lão già này quăng ra khỏi Y Tháp cho ta, từ nay về sau, không cho phép lão ta tiến vào Y Tháp nửa bước!"
"Không, các ngươi không thể làm như vậy!"
Hai chân Lâm U lui về sau mấy bước, ông ta còn chưa kịp giẫy giụa thì đã bị hai thị vệ khiêng lên, sau đó hung hăng quăng ra ngoài.
Một tiếng phịch vang lên, cả người ông ta rơi xuống đất thật mạnh.
Người dân trong Tây thành gần đó đều to mò nhìn lại, trước những ánh mắt ấy, làm cho sắc mặt Lâm U càng thêm khó coi. Ông ta phủi phủi vạt áo, đứng dậy khỏi mặt đất, rồi hung hăng trừng mắt với người của Y Tháp.