Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng, nhất định là đã có chỗ nào đó lầm lẫn.
Tháp chủ Y Tháp sao có thể là một người trẻ tuổi như thế được?
"Vân Lạc Phong!" Âu Nhã đứng bật dậy, hai tay siết chặt: "Ngươi là tháp chủ Y Tháp? Tại sao trước kia ngươi chưa từng nói tới? Có phải ngươi cố tình biến ta thành trò cười phải không?"
Vân Lạc Phong đảo ánh mắt tà khí về phía Âu Nhã, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Ngươi có từng hỏi tới thân phận của ta?"
Xác thật, khi Âu Nhã đi tìm Vân Lạc Phong, trong lòng cứ một mực khẳng định Vân Lạc Phong đã gia nhập Y Tháp, từ đầu đến cuối chưa từng hỏi đến thân phận của Vân Lạc Phong.
Rầm!
Hai chân của Âu Nhã mềm nhũn, ngồi phịch xuống, thân mình cô ta run run, hai mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong còn mang theo một tia hận ý.
Nam Cung Lam cũng ngây dại ra đó, cô ta thật sự không ngờ, nữ nhân mà cô ta khinh thường chẳng thèm nhìn đến, lại là tháp chủ Y Tháp đã khiến cho toàn bộ Vô Tận Thành liên tục chấn động trong thời gian qua.
Chẳng trách.....
Chẳng trách Nam Cung Vân Dật lại biết y thuật, thì ra là hắn ta có quan hệ như thế với Y Tháp.
Mi mắt Nam Cung Lam khẽ rũ xuống, che giấu đi sự phẫn nộ và sát ý trong đó.
Sớm biết Nam Cung Vân Dật có quan hệ với Y Tháp, thì trước kia, cô ta nên không màn tất cả mà giết hắn mới đúng!
"Vân Lạc Phong, chuyện lớn như vậy mà ngay cả ta ngươi cũng gạt?"
Tuy rằng đã sớm đoán ra được chuyện này, nhưng sau khi nghiệm chứng xong suy đoán của mình, cảm xúc trong lòng Nam Cung Vân Dật lại khá phức tạp, ánh mắt ai oán của hắn cứ thẳng một đường mà nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Ngươi cũng đâu có hỏi ta!" Vân Lạc Phong dừng một chút, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, trước đó ngươi hình dung ta chẳng khác nào yêu ma quỷ quái, ta còn có thể nói cho ngươi biết chuyện này được à?"
Con ngươi Nam Cung Vân Dật càng thêm ai oán, cái nhìn kia khiến cả người Vân Lạc Phong dựng hết lông tóc cả lên, thật giống như cô là một tên ác ôn bỏ vợ bỏ con không bằng.
"Vân cô nương... " sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong, Nam Cung Khánh có hơi chấn động và kinh ngạc một chút vào lúc đầu, nhưng rất nhanh thì đã khôi phục lại như bình thường, ông ta mỉm cười hỏi: "Không biết lần này cô nương mời tam đại gia tộc chúng ta đến đây là vì chuyện gì?"
Vân Lạc Phong phất vạt áo, ngồi xuống, thân mình lười biếng tựa vào lưng ghế, trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa một mạt ý cười.
"Mục đích ta cho gọi các ngươi tới đây, các ngươi hẳn phải biết rõ mới đúng chứ!" Vân Lạc Phong cười cười: "Cục diện to lớn của tam đại gia tộc trong Vô Tận Thành này cũng nên bị phá vỡ rồi!"
Sắc mặt của Âu gia chủ biến đổi: "Ý của ngươi là...."
"Ta muốn Vô Tận Thành này trở thành vật trong lòng bàn tay ta, các ngươi chỉ có thể thuận theo. Kẻ phản kháng, chết!" ngữ khí của Vân Lạc Phong rất là nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra thì lại vừa chấn động, vừa tùy tiện mà không kém phần khí phách.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
"Ha ha.." Ngô gia chủ cười ha hahai tiếng: "Vân Lạc Phong, ngươi đang nói đùa cùng chúng ta đó à? Thuận theo ngươi? Dựa vào cái gì hả?"
Ánh mắt tà khí của Vân Lạc Phong dừng lại trên người Ngô gia chủ.
Sau đó, cô chậm rãi nâng tay lên....
"Dựa vào việc, ta có năng lực khiến cho các ngươi không thể ra khỏi nơi này..."
Ầm!
Một cổ lực lượng từ trên đỉnh đầu đánh xuống, khi mà Ngô gia chủ vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì đập vào mắt ông ta là một ngọn lửa đỏ rực.
Ngọn lửa này đỏ đến mức lóa mắt, làm cho hai mắt Ngô gia chủ không cách nào mở ra được.
Cũng trong lúc này, một cổ lực lượng khác lại xâm nhập vào cơ thể ông ta, ầm một tiếng, cả người ông ta ngay lập tức bay ngược ra ngoài, té mạnh xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Đứng trước mặt mọi người lúc này là một tiểu cô nương, lớn lên phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu, trong đôi mắt to sáng ngời tràn đầy ý cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh ánh sáng rạng ngời.
Thế nhưng, dù vẻ bề ngoài của tiểu cô nương này rất đáng yêu, thì vẫn tạo nên một cảm giác sợ hãi vô hình trong lòng mọi người, thậm chí..... Âu gia chủ còn theo bản năng mà dịch ghê của mình về phía sau mấy bước.