Cho đến tận thời khắc này, Nam Cung Khánh vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, đem tất cả trách nhiệm đẩy hết lên trên đầu của người khác.
"Từ thời khắc mà ngươi nói rằng ta là nghiệt chủng, thì ngươi đã không còn là phụ thân của ta nữa rồi!" Nam Cung Vân Dật chợt cười lạnh một tiếng: "Ta tuyệt đối sẽ không đồng tình hay thương hại gì ngươi!"
Hắn ác sao?
Hắn không niệm một chút tình nghĩa nào? Không nhớ tới sự đối xử tốt của Nam Cung Khánh với hắn trước kia?
Không!
Chẳng qua là do Nam Cung Vân Dật hắn hiểu quá rõ con người của Nam Cung Khánh. Người này tàn nhẫn độc ác, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Hiện tại, Nam Cung gia làm ra những chuyện như vậy đối với Vân Lạc Phong, thân là hảo huynh đệ, Nam Cung Vân Dật hắn sao có thể bỏ qua cho được?
Nam Cung Khánh dù yêu thương hắn, nhưng cũng không bằng được giao tình hai đời giữa hắn và Vân Lạc Phong.
Vì Vân Lạc Phong, Nam Cung Vân Dật hắn quyết không mềm lòng!
"NAM CUNG VÂN DẬT!" Nam Cung Khánh tức giận quát lên: "Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là phụ thân của ngươi, ngươi giết phụ thân, chẳng lẽ không sợ bị trời đánh hay sao?"
Nam Cung Vân Dật nghe thế, vừa định mở miệng nói chuyện, thì Vân Lạc Phong lại giơ tay lên, ngăn hắn lại.
"Ngươi không cần tìm Nam Cung làm gì cho phiền phức!" Vân Lạc Phong khe khẽ nhướng mày: "Cho dù hắn có nể tình ngươi mà cầu xin ta thì cũng vô dụng mà thôi! Ta cũng tuyệt đối sẽ không tha cho bất kỳ một người nào của tam đại gia tộc các ngươi!"
Nam Cung Khánh mặt xám như trò tàn, hai mắt chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng.
Giữa lúc này, trong đầu mọi người lại đột nhiên vang lên câu nói khí phách cuồng ngạo của thiếu nữ ở Y Tháp.
Ngươi thuận ta, ngươi có thiên hạ! Ngươi nghịch ta, địa ngục chờ ngươi!
Nếu quy thuận, dựa vào thực lực của nữ nhân này, mảnh thiên hạ mà cô ta đánh hạ được sau này cũng sẽ có một phần của họ. Nhưng nếu đối nghịch với cô ta, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể hành tẩu ở nơi được gọi là Vô Gian Địa Ngục.
"Trước đó, các người đã dùng hồn đinh đóng cả người tiểu Bạch lên tường, bắt con bé phải chịu đựng nỗi thống khổ nhất trong thiên hạ. Vậy thì bây giờ, ta sẽ cho các ngươi được nếm trải cảm giác thống khổ đó gấp trăm ngàn lần!"
Vân Lạc Phong xòe tay ra, vươn đến trước mặt Trà Sữa: "Trà Sữa, đem tất cả hồn đinh ngươi nhặt được giao cho ta!"
Trà Sữa không rõ Vân Lạc Phong muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe lệnh mà đem tất cả hồn đinh giao cho Vân Lạc Phong.
"Dùng lửa nung hồn đinh này liên tục trong bảy ngày, tiếp theo lại dùng chất lỏng của Độc Linh Chi ngâm nó thêm năm ngày, rồi đem hồn đinh đi phơi khô. Sau đó đóng hồn đinh vào người của những kẻ này, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, tất cả bọn chúng sẽ phải hồn phi phách tán!"
Người Nam Cung gia dùng chỉ là hồn đinh bình thường mà thôi, nặng nhất cũng chỉ có thể làm linh hồn Lâm Nhược Bạch bị tiêu hao, khiến cô chịu đau đớn của việc linh hồn bị tiêu hao.
Hơn nữa, còn cần đến mấy trăm cây hồn đinh mới gây ra được tác dụng như thế.
Tuy nhiên, hồn đinh trải qua sự cải tạo của Vân Lạc Phong thì không còn bình thường giống như vậy nữa.
Một cây hồn đinh cũng đã đủ khiến bọn họ chịu đau đớn hơn nỗi đau mà Lâm Nhược Bạch phải chịu gấp ngàn vạn lần.
Đau đớn mà Lâm Nhược Bạch phải chịu là linh hồn bị tiêu hao, lực lượng trong cơ thể bị khóa trụ lại. Còn linh hồn của bọn họ thì thời thời khắc khắc đều như ở trong địa ngục, cái loại đau đớn ấy, người bình thường há có mấy ai chịu đựng được?
Thêm một điều nữa chính là, lửa địa ngục ngày đêm thiêu đốt linh hồn của bọn họ, thế cho nên, dù bọn họ có muốn ngất đi cũng không thể ngất được!
Càng quan trọng hơn nữa là, hơn trăm cây hồn đinh đóng lên người Lâm Nhược Bạch, trong vòng mười ngày sẽ làm Lâm Nhược Bạch hồn phi phách tán. Nói cách khác, Lâm Nhược Bạch chỉ phải chịu đau đớn có mười ngày mà thôi...
Thế nhưng, hồn đinh trải qua phương pháp cải tạo của Vân Lạc Phong, thì cần mất đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, người bị đóng hồn đinh mới bị hồn phi phách tán.
"KHÔNG!" Nam Cung Lam hét lên: "Vân Lạc Phong, ngươi có còn là con người hay không? Tại sao ngươi lại có thể ác độc đến mức độ đó cơ chứ? Ta không muốn! Ta ngàn vạn lần không muốn bị tra tấn như vậy!"
Cả người Nam Cung Lam run lên không ngừng, trên mặt chẳng còn lấy một chút huyết sắc.
"Ác?" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười: "Thời điểm các ngươi tra tấn đồ đệ ta, có từng nghĩ đến cái chữ ác này hay không? Lúc ngươi đánh gãy hết xương cốt Nam Cung Vân Dật, có từng nghĩ đến chữ ác này hay không? Vân Lạc Phong ta trước giờ chẳng phải người lấy ân báo oán. Ta chỉ biết lấy độc tri độc mà thôi!"