Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1152: Thân phận của Cơ Cửu Thiên (4)



Edit: Sahara

Trong Cơ gia, địa vị của chủ tử là quan trọng nhất, sự kính trọng và bảo vệ của gia chủ đối với chủ tử, tuyệt đối không thua kém bất kỳ một kẻ nào! Một khi nghe được có người nào dám cả gan nhục mạ chủ tử của Cơ gia, gia chủ chắc chắn sẽ giận đến tím mặt.

Nghĩ đến đây, Lâm U đắc ý cong cong khóe môi, lén lút quét ánh mắt âm trầm của mình về phía Cơ Cửu Thiên.

Tuy nhiên, lão ta lại không có nhìn thấy, lúc này đây, mồ hôi lạnh trên trán Cơ gia chủ tuôn ra càng lúc càng nhiều, ngay cả y phục trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt.

Cơ Lan âm thầm giơ tay lên, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó nhanh chóng cất bước đi về phía Cơ Cửu Thiên.

"Tiểu tử thúi, ngươi to gan lớn mật sỉ nhục Cơ gia ta, hiện tại, ngươi chết chắc rồi!" Lâm U nhìn thấy Cơ gia chủ tiến nhanh về phía Cơ Cửu Thiên, còn tưởng rằng gia chủ nhà mình sắp sửa xuống tay với Cơ Cửu Thiên, cho nên, sự đắc ý trên mặt lão ta càng thêm nồng đậm.

Chỉ là, một câu tiếp theo của Cơ Lan, đã khiến lão ta phải chết sửng ngay tại chỗ.

"Tổ tông, làm sao ngài lại ở nơi này?"

Tổ tông?

Trong Cơ gia, người có thể được Cơ gia chủ xưng là tổ tông chỉ có duy nhất một người....

Ầm!!!!

Như sét đánh giữa trời quang.

Sắc mặt Lâm U ngay lập tức liền tái nhợt, hai chân lão ta lui về sau mấy bước, thân mình có chút lung lay không vững.

"Không thể nào!"

Tên tiểu tử này.... Sao có thể là chủ tử?

Sao có thể là nhân vật thần bí nhất trong Cơ gia?

"Lần đại hội y sư này, đúng là đã để cho bổn tọa được thưởng thức một màn hấp dẫn!" Cơ Cửu Thiên cười yêu mị, nụ cười kia tựa như gió xuân thanh mát, nhưng giọng nói cất lên thì lại lạnh tựa hàn băng ngàn năm: "Đầu tiên, người nào đó ỷ vào thân phận là người chủ trì đại hội lần này, đưa ra phán quyết sai lầm đối với câu trả lời của y sư tham gia đại hội. Sau khi bị vạch trần thì lại già mồm cãi chối, cuối cùng còn vu oan hãm hại người khác. Ta thấy tất cả các vở kịch mà ta xem trong suốt cuộc đời mình gộp lại cũng không đặc sắc bằng vở kịch ngày hôm nay." 

"Tổ tông, xin ngài thứ tội, chuyện này, ta sẽ lập tức giải quyết ngay!"

Cơ Lan lần nữa lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới trường hợp tổ tông nhà mình lại xuất hiện ở chỗ này.

"Không cần!" Cơ Cửu Thiên lạnh lùng liếc nhìn Cơ Lan một cái: "Bổn tọa để cho Lâm U tới chủ trì đại hội y sư lần này, chính là muốn để lão ta rơi vào tay Vân Lạc Phong, mặc tình cho cô ấy xử trí, nhưng ngươi lại đến đây quấy rối!"

Mồ hôi lạnh của Cơ Lan lần nữa chảy xuôi xuống dưới.

Qua ngữ khí của tổ tông, hắn đã nghe ra được sự tức giận trong đó.

"Tổ tông, xin giao tên Lâm U này cho ta xử lý, ta đảm bảo sẽ không để cho ngài phải thất vọng!"

Loại thời điểm này, hắn chỉ có thể tận lực lấy công chuộc tội, khiến cho tổ tông được hài lòng.

"Bổn tọa tạm tin ngươi một lần!"

Cơ Cửu Thiên khẽ híp mắt một cái, trong mắt phượng hẹp dài ẩn ẩn một tia nguy hiểm: "Nếu như ngươi để cho ta không hài lòng dù chỉ là một chút, vậy thì cái ghế gia chủ Cơ gia này... Cũng nên để cho người khác tới ngồi rồi!"

"Dạ,chủ tử!"

Sắc mặt Cơ Lan tái nhợt, quay phắt lại nhìn Lâm U, đáy mắt bừng lên lửa giận: "Hay cho một Lâm U! Bản thân mình làm sai, lại còn dám vu oan cho người khác, dựa theo gia quy của Cơ gia ta, ngươi có chết muôn ngàn lần cũng không hết tội!"

PHỊCH!

Lâm U sợ đến mức quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu với Cơ Lan.

"Gia chủ, xin tha mạng! Thuộc hạ biết sai rồi! Sau này thuộc hạ tuyệt đối không dám nữa!"

Cơ Lan vung tay một cái, nói bằng giọng lạnh lùng: "Người đâu! Lập tức bắt lấy tên này cho bổn gia chủ, mang lão ta về, dựa theo gia quy mà xử trí!"

"Dạ, gia chủ!"

Tức thì, hai cao thủ ẩn thân chỗ tối liền xuất hiện, chế trụ lấy người của Lâm U, kéo lão ta xuống dưới.

Người trong toàn bộ đại sảnh lúc này, ai cũng có thể nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của Lâm U.

Cho đến khi Lâm U bị lôi đi rất xa rồi, thanh âm của lão ta mới biến mất, đại sảnh cũng theo đó mà khôi phục lại sự yên tĩnh...

Mọi người ở đây ai ai cũng bị sợ đến mức không dám hó hé câu nào, chỉ có thể trợn to hai mắt ngạc nhiên mà nhìn về phía Cơ Cửu Thiên.

Đặc biệt là mấy cô nương còn chưa xuất giá kia, bọn họ chỉ hận một nỗi không thể lập tức hóa thân thành sói đói, nhào lên người Cơ Cửu Thiên mà ăn sạch sẽ hắn ta.

Nam nhân này lớn lên chẳng những tuyệt diễm khuynh thành, mà thân phận lại càng tôn quý hơn, nếu như có thể trở thành nữ nhân của hắn, cho dù chỉ là một tiểu thiếp đi chăng nữa, thì cũng đã đủ để nửa đời sau của bọn họ hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.