Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1169: Thiên Hồi Đế Quốc, diệt (3)



Edit: Sahara

Edit: Sahara

Nha đầu này rốt cuộc có thân phận gì?

"Ngươi.... Ngươi là...."

Lão giả tựa hồ sực nhớ ra cái gì đó, sau đó, đột nhiên lão ta trừng lớn hai mắt, trong cái nhìn về phía Tần Nguyên còn mang theo một tia kinh hoảng.

Không sai!

Lão ta đã từng gặp qua tên tiểu tử này.

Tên tiểu tử này không phải là tên hộ vệ luôn đi theo bên cạnh vị tôn sát thần kia sao?

Vừa rồi hắn ta xưng hô Vân Lạc Phong là chủ mẫu, vậy có phải là đang chứng minh việc Vân Lạc Phong và vị tôn sát thần kia có quan hệ gì đó với nhau hay không?

"Chúc mừng ngươi, ngươi đoán đúng rồi! Chủ tử nhà ta chính là nam nhân của chủ mẫu! Vậy mà vừa rồi ngươi lại muốn đả thương chủ mẫu, nếu như để chủ tử nhà ta biết được chuyện này, thì sợ là ngay cả thế lực sau lưng ngươi cũng không thể bảo vệ được cho ngươi!" Tần Nguyên chặc lưỡi cười hai tiếng: "Tuy nhiên, xem như ta rộng lượng cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như bây giờ ngươi lập tức tự sát, ít nhất có thể giúp ngươi miễn được đau đớn thống khổ, bằng không, một khi chủ tử ta ra tay..... Thủ đoạn của chủ tử nhà ta thế nào, tin rằng tự ngươi cũng đã biết rõ!"

Thân mình lão giả khẽ run lên một chút.

Cứ nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn của vị tôn sát thần kia, tâm của lão ta liền không nhịn được mà cảm thấy khiếp đảm không thôi.

Tại sao?

Tại sao vận khí của mình lại kém đến như vậy chứ?

Tùy tiện gặp phải một người, lại là nữ nhân của vị tôn sát thần kia?

"Đại nhân!"

Long Nguyên cảm giác được có điều không ổn, liền vội vàng nói: "Người đừng quên ngọc tỷ của tam đại đế quốc! Không phải người muốn có được ngọc tỷ hay sao? Chỉ cần người giết Vân Lạc Phong, ta lập tức đoạt ngọc tỷ giao cho người!"

Lão giả không trả lời Long Nguyên, rất lâu sau, lão ta bỗng nhặt một thanh kiếm từ dưới đất lên, từ từ nhắm hai mắt lại.

Khoảnh khắc mà lưỡi kiếm xẹt qua cổ lão giả, máu liền bắn ra ồ ạt, nhuộm đỏ hết cả vạt áo của lão ta.

Thân mình lão giả từ từ ngã xuống, rồi nằm yên giữa vũng máu đỏ tươi.

Tự mình giết mình, ít nhất sẽ không phải chịu tra tấn. Một khi rơi vào tay vị tôn sát thần kia rồi, đối với lão ta mà nói, cái chết sẽ trở thành một loại hy vọng xa vời.

Gương mặt Long Nguyên xám xịt như tro, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác tuyệt vọng, khiến cho thân mình hắn ta mềm nhũn, ngã ngồi cái phịch xuống đất.

"Chủ mẫu!"

Tần Nguyên nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: "Lần này chủ tử sai thuộc hạ trở về, ngoại trừ mệnh lệnh ở lại bên cạnh bảo vệ chủ mẫu ra, thì người còn sai thuộc hạ đưa một vật cho chủ mẫu... "

"Vật gì?" Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, hỏi.

Tần Nguyên lấy từ vạt áo trước ngực ra một cái gương đồng, rồi đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.

"Đây là Thiên Linh Kính, là vật mà chủ tử muốn đưa cho chủ mẫu người, còn về việc Thiên Linh Kính này có tác dụng gì thì thuộc hạ không biết!"

Vân Lạc Phong đưa tay nhận lấy Thiên Linh Kính.

Đã là đồ vật Vân Tiêu đưa cho Vân Lạc Phong cô, vậy thì nó chắc chắn không phải là vật bình thường.

"Tần Nguyên, ngươi đi một chuyến đến Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc, giết sạch hết đội quân Thiên Hồi Đế Quốc cho ta, một kẻ cũng không chừa!"

Trong mắt Vân Lạc Phong ẩn hiện sát ý, lạnh giọng hạ lệnh.

"Tuân lệnh chủ mẫu!"

Tần Nguyên chắp chắp nắm tay.

"À phải Tần Nguyên, ngươi có biết tại sao lão già này lại muốn có được ngọc tỷ của tam đại đế quốc không?" Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm mình, đột nhiên sực nhớ ra chuyện này, liền mở miệng hỏi ngay.

Tần Nguyên hơi suy tư trong chốc lát, rồi lắc lắc đầu: "Thuộc hạ cũng không rõ lắm, đại khái chắc là ngọc tỷ này đối với lão ta có chỗ nào đó hữu ích."

Vân Lạc Phong gật đầu, nói: "Lúc ngươi đến hai đế quốc kia, thuận tiện mang ngọc tỷ của họ về đây cho ta, ta vẫn có cảm giác ngọc tỷ của tam đại đế quốc có chỗ nào đó bất thường."

"Dạ, chủ mẫu!"

Tần Nguyên cung kính đáp.

Sau khi phân phó với Tần Nguyên xong, Vân Lạc Phong liền đem tầm mắt của mình dời về phía Long Nguyên và Lăng Quý Phi, cô hơi hơi nheo hai mắt lại, mỉm cười đầy nguy hiểm, nói: "Ta nói rồi, lần này ta tới chính là để lấy mạng của các ngươi!"

Cô hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Đương nhiên, so với ta, hoàng hậu Thiên Vân Quốc lại càng có tư cách tự mình xử trí các ngươi hơn! Hỏa Hỏa, giải bọn chúng về!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.