Sắc mặt Hỏa Hỏa cứng đờ, hai tay đặt hai bên hông gắt gao nắm chặt, cô bé mở to mắt mà nhìn thần sắc vô cùng khẩn trương của Cảnh Giang, tim đau đến mức không cách nào thở được.
"Cảnh đại ca!" Tiêu Như bi thương thống khổ dựa vào lòng ngực Cảnh Giang: "Có phải muội lại gây thêm phiền phức cho huynh rồi không? Vừa rồi vị tiểu cô nương này đến nói cho muội biết, nói rằng muội để huynh đến Táng Thần Sơn chính là để cho huynh đi chết, nếu không phải nhờ may mắn, thì huynh đã không thể nào sống sót trở về được rồi...."
Ánh mắt Cảnh Giang liền bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, hắn ta quay phắt đầu lại nhìn hai người Vân Lạc Phong, tức giận mà nói: "Tiểu cô nương, ta rất biết ơn ngươi đã cứu mạng ta, thế nhưng, điều này không có nghĩa là ngươi có thể đến đây tùy tiện chỉ trích vị hôn thê của ta. Vì Như nhi, đừng nói là đi đến Táng Thần Sơn tìm thảo dược, cho dù có bắt ta nhảy vào chảo dầu đi chăng nữa thì ta cũng vẫn cam nguyện. Các ngươi dựa vào cái gì mà đến quản ta?"
"Cảnh đại ca, huynh đừng nói nữa!" Tiêu Như gắt gao kéo lấy cánh tay Cảnh Giang: "Muội biết lỗi rồi, sau này muội sẽ không bắt huynh đi mạo hiểm nữa, suy cho cùng, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Cảnh đại ca, đều là muội không tốt, yêu cầu của muội quá nhiều."
Cảnh Giang đau lòng không thôi, lập tức quay đầu lại dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt trên mặt của Tiêu Như: "Như nhi, muội đang nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Loại người không có bản lĩnh gì như ta, mà lại có thể có được một vị hôn thê dịu dàng xinh đẹp như muội đây, chính là phúc phận mà ta đã tu được mấy đời."
Tiêu Như cúi đầu, nước mắt cứ lã chã rơi xuống, tuy nhiên, khóe môi cô ta thì lại đang giương lên nụ cười đắc ý.
Hỏa Hỏa, ở kiếp trước, vì ngươi mà sư phụ không tiếc đối địch với bao nhiêu là cường giả, cũng chỉ muốn bảo vệ cho ngươi được an toàn.
Nhưng kiếp này, trong mắt lẫn trong lòng của sư phụ đều chỉ có một mình ta mà thôi.
"Hai người các ngươi còn đứng ở đó làm gì?" Cảnh Giang ngẩng đầu lên, tức giận mà nhìn về phía hai người Vân Lạc Phong: "Mau chóng cút đi cho ta, đừng có đến quấy rầy vị hôn thê của ta nữa!"
"Cảnh đại ca!" Tiêu Như điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên: "Huynh đừng trách bọn họ, bọn họ cũng muốn tốt cho huynh mà thôi, dù vừa rồi vị hồng y tiểu cô nương có bảo muội rời khỏi huynh, cũng là vì muốn tốt cho huynh."
"Cái gì?" Cảnh Giang giận tím mặt, chẳng còn chút khí chất thư sinh nào như lần đầu mới gặp, hai mắt hắn ta ngập tràn căm phẫn, nhìn Hỏa Hỏa như là nhìn kẻ thù không đội trời chung: "Tiểu cô nương, trước đó ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, ta đối với một đứa bé như ngươi không có bất kỳ hứng thú nào cả, vậy mà ngươi còn dám đến Cảnh Thành muốn phá hư tình cảm giữa ta và hôn thê của ta? Nếu các ngươi thật sự muốn tốt cho ta, vậy thì cả đời này đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa."
Hỏa Hỏa ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng vào mặt Cảnh Giang.
"Ngươi cứ như vậy.... Mà tin tưởng vào từng câu từng chữ của ả ta?"
"Ta không tin muội ấy, chẳng lẽ lại đi tin ngươi?" Cảnh Giang cười lạnh một tiếng: "Ta cùng Như nhi có duyên phận ngàn năm, Như nhi nói với ta, một ngàn năm trước, ta và muội ấy chính là người yêu của nhau, muội ấy tìm kiếm suốt ngàn năm mới có thể tìm được ta. Ngươi nói xem, muội ấy si tình, chung tình với ta như vậy, ta làm sao có thể cô phụ muội ấy được hả?"
Lời nói như vậy mà ả cũng có thể nói ra miệng cho được?
Đã vậy, A Diệp lại còn hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ?
"Hỏa Hỏa!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của Hỏa Hỏa, thấp giọng nói: "Muội tránh qua một bên đi!"
Hỏa Hỏa ngẩn ra.
Tuy có hơi khó hiểu, nhưng đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong, Hỏa Hỏa trước nay chưa bao giờ làm trái.
Cho nên, cô bé lập tức bước vài bước qua một bên.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng quay người lại, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Như.
"Ngươi muốn làm gì?"
Cảnh Giang biến sắc, vừa định ngăn cản Vân Lạc Phong lại, thì bỗng thấy Vân Lạc Phong vung tay lên, theo ống tay áo của cô vung lên, chung quanh chợt nổi lên một trận gió lớn, nháy mắt đã đem cả người hắn thổi bay ra xa.