Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1198: Lão tổ Diệp gia (4)



Edit: Sahara

Hỏa Hỏa mỉm cười.

Nụ cười của Hỏa Hỏa vô cùng hoạt bát đáng yêu, nhưng trong đôi mắt cô bé lại ẩn hiện tia âm trầm lạnh lẽo.

"Có biết tại sao vừa rồi ta lại hỏi ý kiến của ngươi không? Bởi vì chuyện này là do Cảnh Giang hắn sai trước, ta không muốn động thủ với các ngươi, cho nên mới hỏi ngươi thả hắn ra được không, thế nhưng.... Ngươi lại bắt ta làm thê tử nuôi từ nhỏ của con trai ngươi, vậy cũng phải xem thử xem con trai ngươi có mạng mà hưởng thụ cái phúc này hay không trước đã!"

Trên mặt Hỏa Hỏa tràn đầy khí phách, cô bé hất nhẹ cằm, nhìn vào Lăng gia chủ đang đứng trước mặt.

Lăng gia chủ ngây ngẩn cả người.

Nha đầu này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng sáu bảy tuổi, tại sao lời nói khi thốt ra lại chẳng hợp với số tuổi và vẻ ngoài của nó như vậy?

"Thả hắn! Bằng không, đừng trách sao ta không khách sáo!" Hỏa Hỏa lạnh giọng quát.

"Ha ha..." Lăng gia chủ hồi thần lại, cười lạnh một tiếng: "Ta đây cũng muốn chống mắt lên xem thử, một con tiểu nha đầu như ngươi thì có thể không khách sáo như thế nào với ta!"

Ầm!

Lời nói của Lăng gia chủ còn chưa dứt, thì một đạo hồng quang chợt lóe lên, ông ta không kịp phản ứng gì thì quyền nhỏ của Hỏa Hỏa đã đánh trúng ngực ông ta rồi.

Ngay tức khắc, cả người Lăng gia chủ bị đánh văng ra sau, đập thật mạnh vào thân cây cột lớn.

"Gia chủ..."

Mọi người vội chạy đến bên cạnh Lăng gia chủ, đỡ ông ta đứng dậy khỏi mặt đất.

Lăng gia chủ lau đi vết máu trên khóe miệng, đáy mắt trầm xuống, cất giọng nói lạnh lùng: "Nha đầu thúi, ngươi đã dám động thủ với ta, vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Người đâu, lập tức bắt con tiểu nha đầu này lại cho ta!"

Âm!!

Chớp mắt sau đó, lửa giận trên người Hỏa Hỏa bỗng cháy lên dữ dội, ngọn lửa đỏ rực phiêu tán quấn quanh người Hỏa Hỏa, khí phách mà oai nghi.

Hộ vệ Lăng gia không dám manh động, chỉ có thể duy trì một khoảng cách đủ xa, cầm kiếm trong tay chĩa về phía Hỏa Hỏa mà uy hiếp...

"Xảy ra chuyện gì?"

Một giọng nói già nua đột ngột vang lên, dường như còn mang theo sự áp bách cường đại, bất giác khiến tâm người ta phải run lên.

Vân Lạc Phong nheo lại hai mắt, nương theo tiếng nói nhìn lại, liền thấy ngay một lão giả đang từ trong đại sảnh bước ra.

Lão giả này khoác trên người một bộ trường bào khá rộng, mặt mày thì lồi lõm xấu xí, nhìn có vẻ khá đáng sợ.

Chẳng qua khí thế của lão ta quả thật là đủ cường đại để khiến người ta run sợ, ngay cả Vân Lạc Phong cũng không khỏi phải nhíu mày.

"Hỏa Hỏa, trở về!"

Sau khi Vân Lạc Phong cảm nhận được sự uy hiếp mà lão giả này mang đến, cô liền quát to lên một tiếng.

Hỏa Hỏa ngẩn người, cô bé xoay người muốn quay trở lại bên cạnh Vân Lạc Phong, thì đột nhiên, lão giả kia lại bất ngờ động thủ.

"Các ngươi đến quấy rầy ta và Lăng gia chủ trò chuyện, chẳng lẽ cứ như vậy mà muốn bỏ đi?"

"Hỏa Hỏa!"

Thấy bàn tay lão giả kia đánh về phía Hỏa Hỏa, Vân Lạc Phong chưa kịp suy nghĩ đã phóng mình lao tới.

Đáng tiếc, cô vẫn chậm một bước.

Lão giả kia đã xuất hiện ngay sau lưng Hỏa Hỏa, trong lòng bàn tay một mang theo một lực lượng mạnh mẽ đáng sợ.

Ầm!

Ngay thời điểm mà một chưởng của lão giả kia chỉ còn cách người Hỏa Hỏa trong gan tấc, thì từ trên người Cảnh Giang bỗng nhiên bộc phát ra một lực lượng vô cùng cường hãn.

Cổ lực lượng này so với lão giả kia còn mạnh hơn đến vài phần, thành công đem lão giả kia bức lui về sau tận mấy bước.

"Thành công rồi?"

Ẩn thân trong chỗ tối, Tiêu Như cảm thấy trong lòng vui vẻ vô cùng, thế nhưng, cô ta nghĩ đến Cảnh Giang là vì cứu Hỏa Hỏa nên mới bộc phát ra tiềm lực, thì sự vui vẻ vừa xuất hiện liền biến mất vô tung vô ảnh.

Xong....

Tiêu Như lại thầm nghĩ, chỉ cần Cảnh Giang có thể khôi phục lại thực lực, thì tất cả những gì mà cô ta làm đều đáng giá.

Nụ cười lại lần nữa hiện lên trên mặt Tiêu Như, càng lúc càng tươi, càng lúc càng vui vẻ, cho đến một khắc nọ, nó bỗng nhiên cứng đờ lại như hóa đá.

Tiêu Như không dám tin mà liên tục dụi dụi hai mắt mình, cảm thấy kinh ngạc không thôi, cả người cũng run lên bần bật.

Sao có thể như thế?

Không thể nào! Không có khả năng!

Tất cả những gì mình nhìn thấy đều là giả!

Trong sân viện Lăng gia.

Cảnh Giang nhìn thấy từ trong người mình có một đạo thân ảnh chui ra, ngay lập tức bị dọa cho choáng váng.

Người kia cũng mang một khí chất như thư sinh.

Tuy nhiên, so với Cảnh Giang, người nam nhân này lại càng thêm ôn nhuận nho nhã, mày kiếm nhiễm thanh sương, một thân khí thế trên người mang lại cho người ta cái cảm giác dù cho đang nói cười vui vẻ thì hắn vẫn có thể nắm giữ sinh tử của ngàn vạn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.