Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1200: Lão tổ Diệp gia (6)



Edit: Sahara

****hoàn quyển 6, ngay ngày giáng sinh.

Sa xin chúc tất cả mọi người một đêm giáng sinh an lành vui vẻ và hạnh phúc.

_____..._______

Thế nhưng, cô thà rằng giết lầm một vạn, cũng không thể để sót một kẻ muốn làm hại Vân Tiêu.

"A Diệp!" Hỏa Hỏa nâng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình lên, nói: "Nếu huynh muốn muội tha thứ cho huynh, vậy huynh mau giúp muội giết hết đám người này đi!"

Lão giả Hôi Nhất cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người nam nhân, liền sợ đến mức mặt già tái nhợt, hoảng sợ kêu lên: "Không, ngươi không thể...."

Vụt!

Lời còn chưa nói hết, thì ngón tay của nam nhân đã vươn ra, nhẹ nhàng chỉ về hướng của lão giả.

Nháy mắt, yết hầu của lão giả tê rần, máu tươi bắn ra hệt như cột máu, trong tích tắc thôi mà đã nhuộm đỏ cả mặt đất.

Lão ta trừng lớn hai mắt, rồi thân mình ngã xuống đất một cái phịch thật mạnh.

"Xong rồi!" nam nhân quay đầu, ánh mắt đầy sủng nịnh mà nhìn Hỏa Hỏa: "Hài lòng không? Nếu còn chưa hài lòng, thì muội cứ việc mở miệng, chỉ cần là yêu cầu do muội đưa ra, huynh đều sẽ thực hiện."

Hỏa Hỏa cắn cắn môi: "Muội muốn huynh vĩnh viễn ở bên cạnh muội, huynh có làm được không?"

Nam nhân chợt ngẩn ra, sau đó lại cười khổ: "Huynh đã chết rồi! Hiện giờ huynh chẳng qua chỉ là một linh hồn mà thôi, huynh cần phải đi chuyển thế làm người!"

"Không muốn, không muốn! Muội không cho huynh đi!" Hỏa Hỏa vội vàng nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Chủ nhân, tỷ nhất định là có cách có thể giúp cho linh hồn của A Diệp bảo tồn vĩnh viễn, phải không?"

Vân Lạc Phong trầm mặc.

Nhìn thấy biểu tình trầm mặc của Vân Lạc Phong, tâm của Hỏa Hỏa bỗng nhấc lên, cuối cùng, nước mắt không thể kiềm chế được nữa mà chảy xuôi xuống.

"A đầu ngốc!" nam nhân giơ ngón tay lên, vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Hỏa Hỏa, rồi mỉm cười mà nói: "Cho dù hiện tại huynh có thể ở lại thì sao chứ? Cũng đâu có cách nào cưới muội làm thê tử được! Hỏa Hỏa, muội đợi huynh thêm hai mươi năm, hai mươi năm sau, huynh sẽ đến tìm muội...."

"Lỡ như... Lỡ như sau khi huynh chuyển thế rồi, lại quên mất muội thì phải làm sao?" Hỏa Hỏa cúi đầu, nói lí nhí.

"Sẽ không!"

Ánh mắt của nam nhân vạn phần kiên định: "Dù huynh có quên bất cứ người nào, thì cũng tuyệt đối không quên muội! Hỏa Hỏa, sau này muội đừng để bản thân dễ dàng bị lừa như vậy nữa! Muội phải nhớ kỹ, người không quen biết muội, thì chắc chắn không phải là huynh! Bởi vì muội đã sớm khắc sâu vào linh hồn của huynh rồi, huynh làm sao có thể quên được muội kia chứ?"

"Được!" hai mắt Hỏa Hỏa lúc này mới sáng ngời rực rỡ trở lại: "Muội chờ huynh, bất luận là bao nhiêu năm, muội cũng chờ huynh!"

Cô bé đã đợi Vân Lạc Phong hết mấy ngàn năm, lại đợi thêm A Diệp một ngàn năm, bây giờ chỉ đợi thêm hai mươi năm nữa thôi, có đáng là gì đâu chứ.

"A đầu ngốc, tuy rằng muội đã sống mấy ngàn năm, nhưng mà hình dáng bên ngoài của muội vẫn còn quá nhỏ, huynh thật hy vọng muội có thể lớn nhanh lên một chút, như vậy, chúng ta cũng có thể thành thân sớm hơn!" nam nhân sủng nịnh vuốt ve đầu của Hỏa Hỏa, rồi lưu lại trên tóc của cô bé một nụ hôn thâm tình: "Nếu như muội không có cách nào tiếp tục lớn lên được nữa cũng không sao! Cho dù huynh có phải bị người đời mắng nhiếc, thì huynh nhất định cũng sẽ cưới muội!"

Hỏa Hỏa cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình, rồi lâm vào trầm tư.

Bỗng nhiên, vào lúc này, một đạo thân ảnh thất tha thất thỉu chạy vào từ bên ngoài sân viện Lăng gia.

Sắc mặt Tiêu Như trắng bệch như tờ giấy, thân mình run rẩy không thôi, đôi mắt tràn đầy ghen ghét của cô ta như muốn bốc lửa, hận không thể lập tức đem Hỏa Hỏa đi bầm thây vạn đoạn.

"Như nhi!"

Nhìn thấy Tiêu Như xuất hiện, trong lòng Cảnh Giang vô cùng vui vẻ, lập tức nhanh chân đi đến bên cạnh cô ta, đưa tay về phía trước, muốn đỡ lấy người của Tiêu Như.

"Muội không sao chứ? Như nhi."

"Cút ngay!" Tiêu Như hung hăng đẩy mạnh Cảnh Giang ra, chán ghét mà nổi giận đùng đùng: "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi mà chạm vào ta, thật là kinh tởm!"

Cảnh Giang sửng sốt.

Hắn không thể tin được, Nhu nhi luôn dịu dàng như nước của hắn, lại nói ra những lời nói như vậy với hắn ta.

_______HẾT QUYỂN 6________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.