Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1207: Gặp lại Vân Tiêu (2)



Editor: QR – diendanlequydon

Nàng mở tay ra, một gương cổ màu đồng đột nhiên xuất hiện ở trong tay nàng.

Đột nhiên nàng nhắm hai mắt lại, đầu ngón tay nhắm ngay kính Hư Không, linh lực trên người bắt đầu tản ra, hội tụ trên đầu ngón tay.

Một giọt máu đỏ tươi dưới sự tác động của linh lực dần dần bị ép khỏi ngón tay, lộp độp một tiếng, rơi vào mặt kính Hư Không.

Xôn xao!

Trong khoảnh khắc đó phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

Ánh sáng lóa mắt bao phủ toàn bộ không gian thần điển cũng rơi vào mắt Vân Lạc Phong.

Ở bên trong tia sáng kia mơ hồ có thể nhìn thấy một nam tử đi tới bên cạnh nàng.

Cả người nam tử bao phủ bên trong màn sương trắng vì vậy cho nên không có cách nào thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt độc đáo vang lên bên trong ánh sáng.

“Nhìn thấy gió xung quanh sao?”

Trong màn sương mù màu trắng, vô số lưỡi dao gió sắc bén di chuyển tán loạn, lướt qua trên người nàng, làn da của nàng lập tức xuất hiện một vết thương đỏ tươi, máu chảy ròng.

“Chiến thắng nó! Nếu ngươi chiến thắng nó lập tức có thể rời khỏi nơi này, nếu không thắng nó vậy cả đời này của ngươi sẽ bị giam cầm ở chỗ này.”

Sắc mặt Vân Lạc Phong bỗng thay đổi: “Hư Không tiền bối, ta còn có việc, cần phải rời khỏi nơi này, có thể chờ sau ta hoàn thành chuyện này rồi lại đến chiến thắng gió ở đây hay không?”

Trả lời nàng là sự yên tĩnh.

Nam tử mặc áo bào trắng sớm đã biến mất chỉ có gió xung quanh thổi qua gương mặt của nàng, mang đến một cảm giác đau đớn.

Mắt thấy lại một cơn gió đánh đến chính diện, thân thể Vân Lạc Phong nghiêng sang một bên, tránh được nguy hiểm, nàng vội vàng rút trường kiếm ra, thần sắc nôn nóng chiến đấu với những cơn gió trước mặt này…

Nhưng mà nàng càng sốt ruột, cũng càng phạm sai lầm nhiều.

Không bao lâu, trên người nàng đã vết thương chồng chất, y phục tuyết trắng bị máu tươi nhiễm đỏ.

Ngay cả Vân Lạc Phong cũng không biết đã qua bao lâu, gió xung quanh càng ngày càng kịch liệt, không hề dừng lại.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vân Lạc Phong cũng càng thêm nôn nóng, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại những cơn gió này.

“Không được, ta không thể tiếp tục như vậy, Vân Tiêu còn ở bên ngoài chờ ta, ta phải tự mình bình tĩnh lại, tìm ra sơ hở của những cơn gió này.”

Vân Lạc Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nếu những cơn gió này làm nàng hoa cả mắt, vậy không bằng dùng lỗ tai để nghe, phân rõ phương hướng của bọn chúng.

Âm thanh gió gào thét mà đi rõ ràng như thế cũng làm tâm tình của Vân Lạc Phong càng thêm bình tĩnh…

Cuối cùng nàng cùng cảm nhận được một cơn gió mỏng manh, dưới sự bao vây những cơn gió mãnh liệt đó bỗng nhiên nàng mở to hai mắt, chém một đường kiếm về phía phương hướng của những cơn gió đó.

Phụt!

Lưỡi kiếm cắt qua tầng tầng trở ngại, đánh trúng mục tiêu, cũng chỉ trong chớp mắt, những cơn gió ở xung quanh đều tiêu tán, toàn bộ không gian cũng an tĩnh lại.

Kiếm trong tay Vân Lạc Phong chống mạnh xuống mặt đất, mồ hôi và máu loãng dung hợp lại với nhau khiến cho nàng thoạt nhìn vô cùng chật vật.

“Đủ chưa? Có phải có thể thả ta ra ngoài rồi hay không?”

Vân Lạc Phong lau mồ hôi trên trán, hỏi.

“Thử thách trước là muốn ngươi hiểu rõ khi chiến đấu, tĩnh tâm là quan trọng nhất.” Nam tử áo bào trắng lại xuất hiện trước mặt Vân Lạc Phong, ngón tay thon dài của hắn chỉ về phía sau Vân Lạc Phong: “Nơi đó có thiên quân vạn mã, hãy chiến thắng nó!”

Sắc mặt của Vân Lạc Phong biến đổi: “Ta nói ta muốn đi ra ngoài!”

Trả lời nàng vẫn là sự yên tĩnh như cũ.

Vân Lạc Phong chỉ có thể nhận mệnh, quay đầu lại, chém giết thiên quân vạn mã kia…

Cho dù ở đây là trong kính Hư Không vẫn sẽ có sự thay đổi ngày đêm như cũ.

Nhìn thời gian ngày đêm không ngừng biến hóa, trong lòng Vân Lạc Phong đã từ vội vàng lúc đầu ổn định lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.