Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1212: Gặp lại Vân Tiêu (7)



Editor: QR – diendanlequydon

Vô số linh thú hất tung bụi đất, vó ngựa tung bay.

Ánh mắt của những linh thú đó tràn ngập hung tàn, dưới hiệu lệnh của Tử Liên, nhanh chóng nhằm về phía Vân Tiêu.

Trong nhất thời, toàn bộ ngọn núi, các loại chim bay cá nhảy và cường giả con người chiếm khoảng không rộng lớn. Phía dưới lại là một đám linh thú đang chạy không ngừng.

Ở phía xa xa nhìn lại chỉ thấy một quang cảnh hùng vĩ.

Cố tình đối lập với những người này, chỉ có một người nam tử lãnh khốc đứng đó.

Một mình hắn đối mặt nhiều địch nhân như vậy lại không hề sợ hãi.

“Vân Tiêu!”

Ngay trong chớp mắt này, một giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến, làm thân mình nam nhân cứng đờ, ánh mắt đang dừng ở đám kia linh thú kia cũng chậm rãi dời đi, đôi mắt thâm sâu như u đàm nhìn chăm chú nữ tử bạch y đang chạy như điên từ dưới chân núi đến đây.

Ánh mắt như băng sơn vạn năm của hắn, trong khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ như hoàn toàn bị hòa tan.

Trong mắt đen thâm sâu đó chỉ có bóng dáng của thiếu nữ rõ ràng như thế, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần…

Liếc mắt một cái, có nghĩa là cả đời.

Giờ phút này, nam nhân quên mất tiếng ồn ào xung quanh, quên mất linh thú đang nhào về phía hắn, trong toàn bộ thế giới của hắn chỉ còn lại nàng…

“Vân Tiêu!”

Trông thấy linh thú đang tấn công về phíaVân Tiêu, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Lạc Phong đột nhiên biến đổi, giọng nói càng vội vàng.

Cũng may trong một khắc cuối cùng, Vân Tiêu phục hồi lại tinh thần…

‘Ầm’ một tiếng, phương một con linh thú đầu tiên xông vào Vân Tiêu, dưới lực lượng của hắn, đột nhiên ngã xuống, thất khiếu đổ máu, xương cốt vỡ vụn.

Cũng ngay tại thời điểm này, Vân Lạc Phong đã xuyên qua đàn linh thú, đi tới bên cạnh Vân Tiêu.

Hai người cùng nhìn nhau, trong mắt đều chỉ có đối phương!

“Nàng đã đến rồi?”

Nam nhân nhẹ mở miệng, giọng nói khàn khàn vang lên giữa chiến trường ầm ĩ.

“Đúng vậy, ta đã tới.”

Ly biệt mấy tháng, cuối cùng nàng cũng tới…

“Ta tới truy tìm theo bước chân chàng, đúng lúc có thể sóng vai chiến đấu!”

“Ta vẫn luôn đợi nàng…”

Hắn đang đợi nàng!

Chờ nàng đến đại lục này…

Nhưng không nghĩ tới, nàng sẽ tới nhanh như vậy, vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Mắt thấy những con linh thú khác sắp sửa đánh tới, Vân Tiêu lại vung bàn tay lên, mấy lực lượng đồng thời đánh ra ngoài, những linh thú đó còn không kịp né tránh, lập tức ngã xuống bên trong vũng máu.

“Giỏi, thì ra ngươi thật sự là đồng bọn của Quỷ Đế!”

Trong nháy mắt lão giả Vô Lượng Tông nhìn thấy Vân Lạc Phong, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, giận tím mặt nói: “Khó trách ngươi sẽ nói chuyện vì hắn, thì ra hai người các ngươi lại là một đôi cẩu nam nữ!”

Vân Tiêu nhăn mày lại, đôi mắt lãnh khốc nhìn lão giả Vô Lượng Tông.

Khí thế trên người hắn tản ra ào ạt, che trời lấp đất.

Vân Lạc Phong nhếch khóe môi lên, đứng bên người Vân Tiêu, trên mặt của nàng nở một nụ cười tà mị, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn sang lão giả Vô Lượng Tông.

“Không sai, Quỷ Đế là nam nhân của ta! Hôm nay có ta ở đây, ngược lại ta muốn nhìn một chút, ai dám đụng đến nam nhân của ta!”

Dưới cuồng phong, bạch y tung bay.

Chân mày thiếu nữ nhếch lên, lời nói khí phách chấn vang toàn bộ ngọn núi, từng trận tiếng vang vọng lại.

Lúc này, Hỏa Hỏa đã chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, tay nàng vẫn ôm Tiểu Thụ như cũ, đôi mắt kích động, lửa giận bùng cháy, lạnh lùng nhìn thẳng vào mọi người trước mắt.

Tử Liên đã dừng thổi tiêu, cũng bởi vậy nhóm linh thú vốn dĩ đang triển khai công kích về phía Vân Tiêu đều ngừng lại, hai mặt nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc.

Chúng nó cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.

Vân Tiêu lẳng lặng đứng bên cạnh Vân Lạc Phong…

Tuy rằng dựa vào thực lực của hắn, không cần nàng bảo vệ.[QR][/diendanlequydon]

Nhưng là… Hắn thật sự thích xem bộ dáng khí phách của nàng khi xuất đầu vì hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.