Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1233: Phong ba không ngừng (8)



Edit: Sahara

Thân mình Diêu Mộng Kỳ cứng đờ, cô ta máy móc quay đầu lại, nhìn nam nhân đang đứng trước cửa phòng bếp, rồi nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh.

"Ta..... Ta không yên lòng về con của ngươi, cho nên mới đến đây xem thử, ta không phải cố ý lẻn vào nhà của ngươi đâu!"

Khóe mắt Diêu Mộng Kỳ óng ánh lệ quang, cô ta cẩn thận liếc nhìn Vân Tiêu, có chút rụt rè bất an mà nói.

Ánh mắt Vân Tiêu từ từ quét về phía tay Diêu Mộng Kỳ, lúc này mời phát hiện ra cô ta vừa ăn vụng một miếng điểm tâm.

Ngay lập tức, sát khí trên người Vân Tiêu càng phát ra mạnh mẽ hơn, dùng khí thế như che trời lấp đất mà hướng về phía Diêu Mộng Kỳ.

"Ngươi ăn?"

Diêu Mộng Kỳ bị dọa đến choáng váng, bản thân mình chẳng qua chỉ ăn có một miếng điểm tâm mà thôi, tại sao nam nhân này lại tức giận đến như vậy?

"Ai cho phép ngươi ăn?" ngữ khí của Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc, sát khí cứ không ngừng tăng lên, làm tim của Diêu Mộng Kỳ cũng theo đó mà run rẩy không thôi.

"Ta... Ta không phải cố ý, vừa rồi.... Vừa rồi là do ta bị mùi hương của mấy món này hấp dẫn, không tự chủ được mà đi đến đây, nếu ngươi để ý đến như vậy, thì cùng lắm.... cùng lắm ta đền lại cho ngươi một dĩa điểm tâm khác vậy!" Diêu Mộng Kỳ vội vàng bỏ nửa miếng điểm tâm còn lại lên bàn, hai tay khẩn trương mà nhéo nhéo góc áo của mình, nước mắt ủy khuất rưng rưng lên, cô ta hoàn toàn không biết mình đã làm sai chuyện gì.

Vân Tiêu vung tay lên, một đạo lực cường đại đánh mạnh lên người Diêu Mộng Kỳ, tức khắc, Diêu Mộng Kỳ liền phun ra một ngụm máu tươi, chật vật ngã xuống đất, hai mắt cô ta ngập tràn hoảng sợ mà nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu.

Nam nhân này muốn giết mình?

Không sai!

Hắn chính là đang muốn giết mình!

Tại sao chứ?

Chẳng lẽ chỉ vì mình đã ăn một miếng điểm tâm sao?

"Ta không phải cố ý, thật đó! Cầu xin ngươi thả ta đi! Ta sẽ đền cho ngươi một bàn điểm tâm khác!"

Diêu Mộng Kỳ sợ đến mức không ngừng lui lại về phía sau, ánh mắt mang theo sự kinh hoảng nhìn chằm chằm vào diện mạo lãnh khốc của Vân Tiêu.

"Dì ơi~!"

Đúng lúc này, có một giọng nói mềm mại non nớt đáng yêu vang lên từ sau lưng Vân Tiêu.

Hai mắt Tiểu Mạch chứa đầy ý cười: "Dì còn chưa hiểu ra sao? Thức ăn trên bàn này, không phải là thứ mà dì có thể ăn được!"

Vân Tiêu là một nam nhân cực kỳ keo kiệt, tất cả mọi thứ của hắn đều chỉ dành cho một mình chủ nhân mà thôi, làm sao có thể để cho người khác nhúng chàm được chứ?

(*màu chàm là màu xanh dương đậm thiệt đậm, ý của từ nhúng chàm là làm bẩn.)

Cho dù đối phương chỉ cắn có một miếng điểm tâm cũng không được!

Diêu Mộng Kỳ cắn chặt lấy đôi môi tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của mình.

Chỉ là một miếng điểm tâm mà thôi, có cần phải làm dữ đến như vậy hay không?

Tuy rằng điểm tâm này quả thật là rất ngon, nhưng cũng không phải là đặc biệt trân quý, chỉ vì một miếng điểm tâm như vậy mà hắn thật sự muốn giết mình à?

"Ta..... Ta là người của học viện Tây Châu!"

Vì giữ mạng, Diêu Mộng Kỳ liền đem học viện Tây Châu dọn ra.

Quả nhiên, khi nghe thấy bốn chữ học viện Tây Châu, Vân Tiêu liền hơi khựng lại.

Đương nhiên, Vân Tiêu hơi khựng lại là do nghĩ đến thời khắc này Vân Lạc Phong đang ở trong học viện Tây Châu.

Nhưng rơi vào mắt Diêu Mộng Kỳ, thì cô ta lại tưởng rằng là do Vân Tiêu sợ hãi thế lực của học viện.

"Công tử, cầu xin người thả cho ta rời đi, ta là người của học viện Tây Châu, nếu như người chịu thả ta, ta xin đảm bảo sau này nhất định sẽ báo đáp người thật tốt!"

Diêu Mộng Kỳ nâng lên đôi mắt đang rưng rưng đẫm lệ, tỏ ra đáng thương mà cầu xin.

Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu lại lần nữa rơi lên trên mặt Diêu Mộng Kỳ: "Học viện Tây Châu? Thì sao?"

Học viện Tây Châu? Thì sao chứ?

Hắn cần để vào mắt?

Khuôn mặt Diêu Mộng Kỳ lại lần nữa biến sắc, nghiễm nhiên là không ngờ tới, Vân Tiêu hoàn toàn không xem học viện Tây Châu ra gì.

Cô ta gắt gao cắn chặt răng: "Công tử, hôm nay ta đúng thật là đã vô tình tiến vào quý phủ, đó là bởi vì ta không yên lòng về tiểu công tử, hơn nữa, ta đối với công tử..... Ta đối với công tử cũng không yên lòng, xin công tử tha thứ cho sự lỗ mãng của ta!"

Tiểu Mạch ngẩn người, hắn đoán trúng rồi, nữ nhân này quả là đã để ý đến Vân Tiêu.

Hai mắt Tiểu Mạch đảo một vòng, cười hì hì mà nói: "Dì nè~, dì có hứng thú với cha của ta hả?"

Diêu Mộng Kỳ có chút rụt rè bất an, muốn nhìn Vân Tiêu, rồi lại không có can đảm mà nhìn hắn, cho nên chỉ có thể cúi đầu, xoa xoa góc áo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.