Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1293: Hồ Li giận (3)



Editor: Tiểu Ly Ly

Thân mình Hồ Lâm chấn động, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Li đang chậm rãi đi tới, trong lòng hắn lập tức vui vẻ, vội vàng nói: “Nhị đệ, ngươi đã trở lại? Ách…… Vân Lạc Phong, ngươi làm sao cũng tới?”

Ngày đó, sau khi đứng với Vân Lạc Phong, Hồ Lâm liền có việc gấp chạy về Lạc thành, ngay cả sau khi hai người bọn họ chiến đấu đều không có đi quan sát.

Hiện giờ nghĩ đến, hắn đi vội vàng như thế, xem chừng chính là bởi vì trận biến cố này.

Cũng nguyên nhân chính là này, hắn không rõ, vì sao Vân Lạc Phong sẽ đứng chung một chỗ với Hồ Li.

“Chuyện này về sau đệ sẽ nói cho huynh biết” Hồ Li giơ giơ lên khóe môi, dung nhan tuấn mỹ giơ lên tươi cười quyến rũ, nhưng mà, một trong mắt đôi hồ ly kia của hắn, như cũ lộ ra âm trầm và sát khí, “Để ta cho ngươi lăn! Vẫn là chính ngươi lăn!”

Khuôn mặt của Hồ Hựu Vũ trầm xuống, cười lạnh nói: “Ta tới nơi này chỉ là thúc giục nợ, không phải tìm các ngươi tính sổ, ta cũng không phải giống như người không có lương tâm, nhìn thấy hôm nay phụ tử  các ngươi gặp lại, ta liền lại cho các ngươi kỳ hạn một ngày, ngày mai nếu không trả nợ, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ, chúng ta đi!”

Hắn hung hăng lắc lắc vạt áo, dẫn theo một đám người chậm rãi rời đi.

“Phụ thân……”

Ánh mắt Hồ Li nhìn lão nhân trước mặt, hắn có chút không dám tin tưởng hai mắt của mình, hốc mắt có chút men lên.

Thời gian ba năm, năm đó phụ thân trẻ tuổi chính trực, đã trở nên già nua không chịu nổi như thế, gần đất xa trời.

Nhưng ông cũng chưa đến năm mươi tuổi!

Có thể tưởng tượng được đến, trong khoảng thời gian này tới nay, ông đã trải qua  những ngày như thế nào……

“Ngươi cái đứa bất hiếu này, là ai kêu ngươi trở về!” Vẻ mày lão giả trầm xuống, hung hăng gõ quải trượng, nghiêm túc quát lớn nói.

“Phụ thân, ngươi làm sao lại biến thành như vậy?” Hồ Li run rẩy vươn tay, muốn đi sờ một đầu tóc hoa râm kia, cuối cùng hắn vẫn là vô lực thả xuống, “Ca, những việc này vì sao huynh không nói cho ta?”

Gia tộc phát sinh biến hóa lớn như thế, hắn lại trước sau không biết, ở trong học viện quá tiêu sái tự tại sinh hoạt.

Hồ Lâm nhìn mắt lão giả bên cạnh, nói: “Là phụ thân không cho ta nói cho ngươi, ông cảm thấy ngươi có thể có sinh hoạt như hiện tại thực không dễ, không muốn để những việc này quấy rầy đến ngươi, ta mới…… Ta mới không có nói cho ngươi.”

“Dừng tay!” Lão giả lại lần nữa dậm quải trượng xuống, hắn xoay người, thân thể già nua có vẻ có chút rã rời, “Những việc này không cần nói thêm nữa, mang theo bằng hữu của ngươi tiến vào ngồi đi.”

Khoảnh khắc lão giả xoay người, ông trộm nâng lên ống tay áo, xoa xoa khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt……

“Nhị ca, Vân Lạc Phong nàng làm sao lại ở chỗ này?” Hồ Lâm cau mày, hiển nhiên còn đối với chuyện lúc trước Vân Lạc Phong đánh bại mình cảm thấy bất mãn.

Hồ Li cứng họng không nói gì: “Ta bại dưới tay nàng, cho nên nguyện trung thành với nàng mười năm, lần này ta và nàng rời khỏi học viện, thuận đường trở về nhìn xem phụ thân.”

Hồ Lâm cả kinh, nhưng hắn cũng hiểu rõ hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, liền thu hồi ánh mắt từ trên người Vân Lạc Phong, nhìn về phía Hồ Li.

“Kỳ thật, năm đó sau khi ngươi rời khỏi, phụ thân cũng hối hận, ông cảm thấy chính mình không nên ép buộc ngươi đi làm những chuyện ngươi không thích, nhưng tính cách ông ngươi biết, quá mức quật cường, vĩnh viễn sẽ không nhận sai, ba năm này, bởi vì Hồ Hựu Vũ chèn ép, phụ thân trải qua một năm lại không bằng một năm, ông lại trước nay không cho phép ta nói cho ngươi, sợ làm ngươi phân tâm, ông…… Không muốn trở thành chướng ngại vật của ngươi.”

Nhìn phụ thân khom xuống, trong lòng Hồ Li càng thêm chua xót, đột nhiên, hắn phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, lớn tiếng hô: “Phụ thân, ta sai rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.