Xác thực là Tiểu Mạch đã quên mất, cho nên hắn mới thấy áy náy, loại chuyện quan trọng nhường này mà hắn lại quên mất đi!
Vân Lạc Phong khẽ nhíu mày, bước nhanh tới bên cạnh Lâm Nhược Bạch, nàng ngồi xổm xuống, cất giọng nói ôn nhu: "Tiểu Bạch, con cảm thấy trong người mình thế nào?"
Thiếu nữ giật mình, gằn từng chữ một hỏi: "Ngươi là ai?"
Ngươi là ai?
Mày Vân Lạc Phong càng nhíu chặt, quay đầu lại nhìn Tiểu Mạch: "Con bé mất trí?"
"Vừa rồi ta có nói, linh hồn của nàng chưa khang phục, nhưng lại tỉnh lại sớm, thì sẽ khiến tâm trí không được đầy đủ, trong đó cũng bao gồm cả việc.... Mất ký ức!" Tiểu Mạch xấu hổ cúi đầu.
Nếu không phải tại hắn, có lẽ tiểu Bạch cũng không tỉnh lại sớm như vậy.
"Biện pháp giải quyết?"
Vân Lạc Phong bình tĩnh hỏi.
"Tìm được Linh Hồn Quả thứ ba!"
Linh Hồn Quả thứ ba?
Xem ra... Nàng cần rời khỏi Đông Châu một chuyến.
"Tiểu Mạch, nếu tiểu Bạch đã tỉnh lại, vậy không gian thần điển cũng không thể dung chứa con bé, vì vậy, ta muốn ngươi cũng rời khỏi đây đi theo chăm sóc con bé!"
"Cái gì?"
Tiểu Mạch kêu lên: "Người bảo ta đi chăm sóc ma nữ này?"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức Tiểu Mạch liền bị dọa sợ, hắn bỗng rùng mình một cái, nói đầy ủy khuất: "Được rồi! Chăm sóc thì chăm sóc, ai bảo ta làm hại nàng ấy tỉnh lại trước khi bình phục làm gì? Coi như là bồi thường vậy!"
Nghe xong lời này của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong cúi đầu, chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt: "Tiểu Bạch, con nhất định phải nhớ kỹ ta, ta là sư phụ của con!"
"Sư phụ?" Thiếu nữ mang vẻ mặt mê mang mà chớp chớp mắt: "Người là sư phụ của ta? Ta tên là tiểu Bạch?"
"Đúng vậy, tên của con là Lâm Nhược Bạch!"
"Lâm Nhược Bạch.... "
Thiếu nữ khẽ nỉ non ba chữ này, trên mặt nở một nụ cười còn tươi sáng hơn cả ánh mặt trời, vô cùng ngây thơ hồn nhiên.
"Ừm! Tên của con... Là Lâm Nhược Bạch!"
Không biết tại sao mà nụ cười của thiếu nữ này rơi vào mắt Tiểu Mạch, lại làm cho tim hắn bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Lâm Nhược Bạch hiện tại hoàn toàn khác với Lâm Nhược Bạch hung tàn tùy hứng của quá khứ, thời khắc này, nàng ngây thơ đáng yêu, thuần khiết vô cùng!
Giống như muội muội ở nhà kế bên, làm người ta yêu thích.
Nghĩ vậy, Tiểu Mạch vội vàng lắc lắc đầu, đem ý tưởng trong đầu mình ném đi!
Lâm Nhược Bạch cuối cùng vẫn là Lâm Nhược Bạch, cho dù tâm trí không đầy đủ thì mình cũng không có khả năng yêu thích nữ nhân này!
Tuy rằng Tiểu Thụ không thích mấy đồ ăn bình thường của nhân loại, nhưng nó lại càng không muốn một mình ở lại trong không gian thần điển, cho nên, nó đã sớm dùng hết cả tứ chi đeo chặt lên người Vân Lạc Phong, bám dính đến nỗi không tách ra được.
"Được! Tất cả chúng ta đều đi ra ngoài!"
Đối với người một nhà, trước giờ Vân Lạc Phong đều không bao giờ lạnh nhạt, cho nên, nàng không có cự tuyệt thỉnh cầu của mọi người.
__________
Thời điểm Vân Lạc Phong mang theo lớn nhỏ đi ăn uống chơi bời, thì Châu chủ Bắc Châu Lăng Lực đã dẫn theo một đám người tiến đến phủ Châu chủ Đông Châu.