Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1364: Tung tích của Vân Tiêu (9)



Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Đối diện với như thế Lâm Nhược Bạch, hắn thật đúng là không biết nên an ủi nàng như thế nào ……

“Tiểu Bạch,” Vân Lạc Phong đi đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, bàn tay dịu dàng nhẹ vỗ về đầu nàng, mềm giọng nói, “Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, ngươi không giết người thì người khác tất nhiên sẽ giết ngươi, bởi vậy, sau này nếu có kẻ nào khi dễ ngươi, ngươi giết họ là việc phải làm thôi, ta sẽ giải quyết hậu quả hộ ngươi.”

“Thật sao?” Lâm Nhược Bạch ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong, “Sư phụ nói nhất định là đúng rồi! Sau này nếu có người nào khi dễ ta, ta đây liền giết bọn họ.”

Hài tử ngoan phải biết nghe lời sư phụ, sư phụ nói giết người là đúng, vậy nàng giết thì đã sao?

“Sư phụ, hai người kia cũng lừa gạt ta,” Lâm Nhược Bạch chỉ về phía hai thị vệ đang run bần bật, “Bọn họ gạt ta vào nơi này, còn muốn cởi y phục của ta, ta có thể giết bọn họ không?”

Vân Lạc Phong gật gật đầu: “Có thể.”

“Vậy…… Ta lập tức giết bọn họ.”

Lâm Nhược Bạch cười.

Nụ cười đó vô cùng rực rỡ, ngây thơ vô tội.

Cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến, lời nói tàn nhẫn vừa rồi lại xuất phát từ miệng của thiếu nữ thuần khiết này.

“Dừng tay!”

Lăng Lực giận tím mặt, hắn không nghĩ tới lại có người dám làm trò giết người của hắn trước mặt hắn!

Nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng nhằm về phía Lâm Nhược Bạch, khí thế trên người xuất ra ầm ầm.

“Đùng!”

Bỗng nhiên Vân Lạc Phong lắc mình, chắn trước mặt Lâm Nhược Bạch, nàng nâng tay lên nghênh hướng về phía công kích của Lăng Lực.

Trong phút chốc, một luồng lực lượng cường đại tiến vào thân thể của nàng, khiến chân nàng lui về phía sau vài bước trong nháy mắt, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa trào ra từ yết hầu, thế nhưng lại bị nàng nuốt vào.

“Vân Lạc Phong!” Hồng Loan hô to một tiếng.

“Chủ nhân!”

Sắc mặt của Tiểu Mạch cùng Hỏa Hỏa cũng bất giác thay đổi.

Lăng Lực ra tay quá nhanh, tốc độ của Vân Lạc Phong cũng vô cùng nhanh nhẹn, thế cho nên khiến bọn hắn không thể phản ứng kịp.

So với lo lắng của những người này, ánh mắt Lăng Lực tràn ngập khiếp sợ: “Không có khả năng, nữ nhân này chỉ là một người mới bước vào Thánh Vương, với thực lực như vậy thì dưới một chưởng của ta nhất định sẽ chết không cần bàn cãi! Vì sao nàng ta chỉ lui lại mấy bước? Không có khả năng!”

Cùng lúc đó, trước ngực hai gã thị vệ đều xuát hiện một lỗ thủng đang không ngừng phun máu tươi, Lâm Nhược Bạch bình tĩnh thu nắm tay nhuộm đầy máu tươi trở về, nàng đưa đầu lưỡi mềm mại ra liếm vết máu đỏ kia, bộ dạng tràn đầy tà ác, không còn ngây thơ như trước nữa.

“Sư phụ?” Lâm Nhược Bạch xoay người thì nhìn thấy sắc mặt Vân Lạc Phong tái nhợt, nàng ngẩn người, vội vàng đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, “Sư phụ, người bị thương?”

“Không có việc gì.”

Vân Lạc Phong lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen của Lâm Nhược Bạch dần dần đỏ bừng, nắm tay siết chặt, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng vào Lăng Lực.

“Ngươi đả thương sư phụ, ta khiến ngươi phải trả giá!”

“Tiểu Bạch!”

Tiểu Mạch nhìn đến bộ dạng đó của Tiểu Bạch, lo lắng đến mức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng tiến lên ôm chặt lấy cơ thể thiếu nữ kia.

“Linh hồn của ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể vận dụng sức mạnh quá lớn, bằng không ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma!”

“Buông ta ra!”

Đùng!

Thân thể Lâm Nhược Bạch bộc phát ra sức mạnh cường đại, bức Tiểu Mạch lui lại vài bước, có lẽ Tiểu Mạch cũng không nghĩ tới sức mạnh của Lâm Nhược Bạch lại cường đại như thế, thế nên có chút khiếp sợ nhìn nàng.

“Sức mạnh trong huyết mạch của nàng ấy…… Lại có thể mạnh đến mức độ này? May mắn nàng là đồ đệ của chủ nhân, nếu không, nhất định sẽ trở thành kình địch.”

Tiểu Mạch cảm thấy rất là may mắn, may mắn vì Vân Lạc Phong đã nhận lấy Lâm Nhược Bạch.

=== ====== ===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.