Hồng Loan nhìn Vân Lạc Phong một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Thanh y nam tử vốn định đi theo, nhưng Hồng Loan chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Thực lực của ngươi quá kém, vẫn nên lưu lại đây đi, đám người kia, một mình ta là đủ rồi."
Nghe thấy lời nói không chút lưu tình của Hồng Loan, sắc mặt thanh y nam tử có chút xấu hổ, hắn vốn định nói ngươi bất quá cũng chỉ là một Thánh Vương trung giai mà thôi, ai ngờ Hồng Loan đã đem cánh cửa phòng đóng lại cái rầm.
Trên đường phố, vó ngựa tung bay, vô số người đang ngồi trên lưng tuấn mã, chạy như điên đến đây.
Đám đông như biển, thực lực những người này đều trên Thánh Vương, cường đại đến mức không thể nào địch lại.
"Tiểu nha đầu, chúng ta đến là để tìm Quỷ đế, ngươi mau mau tránh ra, có lẽ chúng ta có thể lưu lại cho ngươi một mạng." Chúng cường giả nhìn kẻ cản đường chỉ là một tiểu nha đầu Thánh Vương trung giai mà thôi, cũng không chấp nhặt, càng không để Hồng Loan vào mắt.
Hồng Loan cong môi cười, một mình nàng đứng chắn trước cửa, hồng y nhẹ bay, khí phách vô cùng.
"Hôm nay, chỉ cần Hồng Loan ta còn sống, thì các ngươi đừng hòng bước vào trong một bước!"
"Đương nhiên, muốn đi vào cũng không phải là không có cách. Đó chính là phải bước qua thi thể của ta."
"Ha ha!" Nghe thấy lời nói khí phách của hồng y nữ tử, một người nam tử trung niên bỗng cười phá lên: "Chỉ bằng ngươi? Một tiểu nha đầu Thánh Vương trung giai mà cũng dám càn rỡ như thế? Được! Bây giờ chúng ta sẽ giết ngươi trước, rồi mới tru sát Quỷ đế sau!"
Trong nhất thời, tất cả cường giả đều ầm ầm triển khai khí thế trên người mình ra ngoài.
Hồng Loan bình tĩnh lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ từ trong nhẫn không gian của mình ra, sau đó, bàn tay ngọc của nàng chậm rãi mở nắp hộp, lấy từ trong đó ra một quả trái cây tản mát ra ánh sáng màu đỏ.
"Mẹ, đây là đồ vật mà người đã để lại cho con trước khi chết, xem như là cho con bùa hộ mạng, nhưng không ngờ, nhanh như vậy mà con đã phải dùng đến nó rồi." Hồng Loan nhợt nhạt cong khóe môi lên: "Năm đó, người đã căn dặn, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì không được dùng thứ này, nhưng bây giờ, con không thể không dùng đến nó! Dù hậu quả thể nào con cũng tình nguyện gánh chịu tất cả!"
Hồng Loan đưa trái cây kia đến bên miệng, nháy mắt, trái cây kia liền biến thành tia sáng, hoàn toàn đi vào trong miệng nàng.
Cùng lúc đó, thực lực của nàng vốn chỉ ở Thánh Vương trung giai, trong tích tắc đã tăng vọt lên.
Thánh Vương cao giai, Thánh Tôn sơ giai, Thánh Tôn trung giai, Thánh Tôn cao giai,..... Rồi tới Thánh Quân!
Không sai! Thực lực của Hồng Loan đã tăng lên đến Thánh Quân!
"Đây... Đây sao có thể chứ? Sao nàng ta lại đột nhiên lên tới Thánh Quân rồi? Chẳng lẽ là do nàng ta đã ăn trái cây kia sao?" Một cường giả nào đó đại kinh thất sắc, thất kinh kêu lên.
"Không, không đúng, thực lực của nàng ta không ổn định, hẳn là biện pháp này chỉ có thể tăng lên thực lực trong một thời gian ngắn mà thôi, nếu có thể kiên trì kéo dài, chờ sau khi dược hiệu qua đi, chúng ta vẫn có thể giết nàng ta!"
Một người khác rất nhanh đã kịp phản ứng lại, vội vàng nói.
Trong tay Hồng Loan cầm trường kiếm, khuôn mặt vô cảm: "Một canh giờ này, đã đủ để ta giải quyết các ngươi rồi."
Một câu này, chính là nàng đã thừa nhận trái cây mà mình dùng quả thật là có thời hạn, nhưng như vậy thì đã sao? Nàng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đám người này.
Trên thực tế, trái cây mà nàng dùng là do một vị cường giả Thánh Quân từ vạn năm trước dùng tất cả linh khí của bản thân tạo thành, vì vậy, sau khi ăn vào, nàng mới có được thực lực của Thánh Quân.
Đáng tiếc, vị cường giả kia không nắm giữ được phương pháp lấy linh khí nuôi dưỡng dược liệu, cho nên, trái cây này thật ra là một vật phẩm thất bại.
Chẳng những thực lực chỉ có thể tăng lên trong một thời gian ngắn, mà di chứng sau đó.... Còn rất nghiêm trọng.
"Giết!"
Một người cường giả phất tay một cái, tức khắc, vô số người liền lao về phía Hồng Loan, tiếng kêu đánh kêu giết vang vọng khắp nơi trên đường phố.