Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 144: Mất mặt xấu hổ (3)



Editor: Kim Phượng

Giọng nói của thiếu nữ chữ chữ tru tâm, khiến Mộ Hành Cừu cúi thấp đầu, thiếu chút nữa vùi đầu và mông mình vào trong bụi bậm.

Chuyện của mười năm trước đối với dân chúng Long Nguyên Quốc mà nói cũng không xa lạ, nhưng bọn hắn ngại phủ Thừa tướng như mặt trời ban trưa, không ai dám nói một câu giúp phủ tướng quân.

“Thế nào gọi là làm nhiều việc ác, vận mệnh đã như vậy?” Vân Lạc Phong nở nụ cười, tiếng cười của nàng tràn ngập cuồng vọng, giọng nói lại vang lên ở cửa thành lần nữa, “Ta chỉ biết là người tốt không sống thọ, tai họa để lại ngàn năm! Mạng cha mẹ ta phạm vào tiểu nhân, bị lão tặc Mộ Hành Cừu này hại chết! Ai ngờ sau khi hắn hại cha mẹ ta lại không hề hối hận, cho nên hôm nay, ta ở chỗ này bắt chính miệng Mộ Hành Cừu nói ra tất cả những chuyện ác hắn làm những năm gần đây ra, vì cha mẹ ta xả một ngụm ác khí!”

“Được!”

Trong đám người, không biết là ai đi đầu vỗ tay, những người khác cũng sôi nổi vỗ tay, giờ khắc này, cảm xúc của mọi người đều bị khơi dậy.

“Vân thiếu tướng niên thiếu anh tài, thiếu phu nhân anh tư hào sảng, bọn họ đều là anh hùng trong lòng chúng ta! Ta không tin anh hùng như vậy lại bởi vì làm nhiều việc ác mà bỏ mạng trường! Bọn họ là vì bảo vệ quốc gia, bị Mộ Hành Cừu hại chết!”

“Không sai, trên chiến trường mất đi nhiều tráng niên tài tuấn như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều là làm nhiều việc ác mới bị thu tánh mạng? Một biểu thúc của ta đã từng là tướng sĩ và đã bỏ mạng trên chiến trường, nhưng thúc ấy là một người hiền lành! Ta không tin ông trời thật sự có thể thu ác nhân! Nếu ông trời có mắt, cũng sẽ không có nhiều chiến sự phát sinh như thế.”

Nhìn những dân chúng này xúc động phẫn nộ, Vân Lạc Phong hơi hơi nhếch môi, dĩ nhiên nàng nhận ra người đầu tiên vỗ tay! Người kia rõ ràng chính là tiểu nhị tạp vụ trong Y Các!

Không cần nghĩ cũng biết người này nhất định là do Vinh lão phái tới.

“Vân tiểu thư, hẳn nên bắt bọn họ quỳ xuống xin lỗi Vân thiếu tướng!”

“Đúng vậy, cần phải bắt bọn họ xin lỗi, nếu bọn họ không xin lỗi, nên vì Vân thiếu tướng và thiếu phu nhân đền mạng!”

Dân chúng phản ứng rất kịch liệt, giờ này khắc này, bọn họ đều vứt đi tất cả cố kỵ, một vài người còn phun nước bọt đối với Mộ Hành Cừu đầy chật vật.

Đương nhiên, Vân Lạc Phong cũng hiểu rõ chính vì những người này thấy Mộ Hành Cừu chật vật mới có thể có gan đứng ra. Nếu bọn họ đối mặt với Mộ thừa tướng khí phách hăng hái như trước kia sợ là một câu bọn họ cũng không dám nói.

“Các ngươi yên tâm đi.” Vân Lạc Phong nâng tay lên, ngăn lại giọng nói xúc động phẫn nộ của mọi người: “Bây giờ ta bắt bọn họ tới nơi này là bởi vì Y Các đã điều tra xong những việc Mộ gia đã làm những năm gần đây, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ bắt bọn họ tự mình đi đến trước mộ cha mẹ ta nhận lỗi!”

Kỳ thật, những việc này đều là từ Ninh lão điều tra ra, nhưng dân chúng không biết thân phận của Ninh lão, vì vậy, Vân Lạc Phong dọn Y Các ra, có thanh danh Y Các ở đây, sẽ không ai hoài nghi tính chân thật của việc này.

Sắc mặt Mộ Hành Cừu rất là khó coi, đặc biệt là vừa rồi, không biết là ai thừa dịp hắn không chú ý phun một ngụm nước bọt vào hắn, trong nước miếng kia còn có chứa mùi hôi kinh tởm khiến người ta nhịn không được muốn buồn nôn.

“Mộ Hành Cừu.” Vân Lạc Phong xoay người nhìn Mộ Hành Cừu, “Lấy thư tội trạng của ngươi ra, kể rõ toàn bộ chuyện ác những năm gần đây ngươi làm, nếu thiếu một cái, ta lặp tức lấy một cánh tay của ngươi!”

Thân mình Mộ Hành Cừu hung hăng mà đánh cái rùng mình, tay hắn khẽ run rẩy, thiếu chút nữa ngay cả thư trong tay cũng không thể nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.