Những người khác đều kém bọn họ, làm sao đi chế phục Thiên Ưng này được chứ.
“Ta có một cây dược liệu ngàn năm, không biết có thể đổi mấy mạng người?”
Những lời này, lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói ra, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm đối với hành vi của Vân Lạc Phong.
“Một cây dược liệu ngàn năm, ngươi cho rằng có thể so sánh với với mạng người sao?” Ánh mắt Vân Lạc Phong nhẹ lóe lên, “Nhưng mà, ta cũng không cò kè mặc cả cùng các ngươi, giao nhẫn không gian trong tay các ngươi ra đây, ta lập tức ra tay.”
“Ngươi……” Sắc mặt lão nhân xanh mét.
Những ai tới cấp bậc như bọn họ, đều chứa đựng bảo vật ở bên trong nhẫn không gian, chẳng ai tìm nơi khác để cất giữ cả.
Kết quả, nữ nhân này há một ngụm muốn nuốt nhẫn không gian của bọn họ?
Nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ của lão giả, Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt: “Các ngươi có thể tự suy xét rõ ràng, nhẫn không gian so sánh với mạng người, cái nào quan trọng hơn?”
Vài lão giả hít sâu một hơi, dù cho trong lòng bọn họ không muốn, nhưng vẫn tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, ném tới trước mặt. Vân Lạc Phong
“Chúng ta đưa đồ cho ngươi rồi, không biết ngươi có ra tay cứu người không?”
Vân Lạc Phong quét mắt nói với lão giả: “Ta muốn niệm hóa trước.”
Trong tình huống bình thường, nhẫn không gian đều hình thành khế ước với người nắm giữ, để ngừa bị kẻ khác ăn cắp, trừ người nắm giữ ra thì chẳng ai có thể lấy vật phẩm bên trong ra được……
Nhưng mà, điều xảy ra kế tiếp đã làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy tinh thần lực của Vân Lạc Phong đảo qua, khế ước trong nhẫn không gian lúc đầu bị nàng hủy diệt, rồi sau đó, nàng ném mấy vật phẩm không có tác dụng bao nhiêu ra khỏi nhẫn không gian.
Bởi vì khế ước biến mất, vài người nắm giữ đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Có thể trực tiếp hủy diệt tinh thần lực của người khác ……
Loại sức mạnh này, dữ dội khủng bố nhường nào?
Rốt cuộc Huyền Thanh Môn bọn họ gặp quái vật gì đây?
Không thể không nói, mấy lão nhân kia không hổ là trưởng lão của Huyền Thanh Môn, vật phẩm cất giữ đều rất trân quý.
Vân Lạc Phong thu nhẫn không gian lại, ánh mắt nghiêm nghị dừng ở trên người Thiên Ưng, quát một tiếng: “Dừng tay cho ta!”
Thiên Ưng không nghĩ tới có người dám gầm lên với mình nên càng phẫn nộ, nó kích động muốn phóng về phía Vân Lạc Phong.
Nhưng mà……
Sau khi nó cảm nhận được trên người Vân Lạc Phong phát ra uy lực thì toàn bộ cơ thể đều cứng lại, đáy mắt xuất hiện vẻ sợ hãi.
“Có phải ngươi bị ngu hay không?” Lão nhân Huyền Thanh Môn nhìn thấy Vân Lạc Phong chỉ hét lớn một tiếng, không có động tác khác, ông ta phẫn nộ nói, “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Rống một tiếng nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi à? Còn không nhanh bảo thị vệ của ngươi động thủ đi! Bằng không, chúng ta chống đỡ không được nữa đâu.”
Ông ta đã hối hận.
Hối hận vì đã xin một kẻ ngu xuẩn như thế giúp đỡ!
Thiên Ưng cao ngạo như thế, sao có thể nghe theo hiệu lệnh của con người?
Thật sự là buồn cười!
Nhưng mà thật ra hiện tại trong lòng ông ta mắng vô cùng thoải mái, thế rồi ngay sau đó, giống như có một cái tát hung hăng đánh lên trên mặt ông, làm ông ngây ngốc trong tức khắc.
Bởi vì……
Thiên Ưng ban đầu còn hùng hổ, đột nhiên thu hồi khí thế của nó, đứng im tại chỗ.
Ánh mắt nó còn chứa đựng sự sợ hãi, cẩn thận nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Này…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao một nhân loại, thật sự có thể ra lệnh cho Thiên Ưng?
Thiên Ưng không biết ý nghĩ của những người này, nó chỉ biết là, trên người kia vị thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ kia tản ra uy áp không thuộc về nhân loại.