Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1475: Tiểu Bạch trở nên đen tối (3)



Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Loại uy áp này chỉ có thể tồn tại trong linh thú có cảnh giới Thánh Quân ……

Đương nhiên, nó cũng không biết, luồng uy áp đó không thuộc về Vân Lạc Phong, mà là phát ra từ Hỏa Hỏa.

Cấp bậc giữa linh thú phân chia rất rõ ràng, một khi gặp được loại cao hơn mình, bọn chúng đều sẽ dừng công kích.

Nếu không, chẳng khác nào tự mình chuốc lấy cực khổ!

Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Thiên Ưng, sau lại chuyển ánh mắt về phía Tô Tuấn, giọng nói tà lãnh vang lên: “Ta không đòi ngươi nhẫn không gian, là vì muốn trả lại ơn nghĩa ngươi đã từng cứu tiểu Bạch, từ đây về sau, nếu Huyền Thanh Môn còn dám trêu chọc ta, ta sẽ diệt cả nhà các ngươi!”

Lời nói của thiếu nữ làm trong lòng Lâm Nhược Bạch đứng ở bên cạnh cảm động không ngừng.

Tâm trí nàng không bằng trước kia, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc.

Lúc này Vân Lạc Phong buông tha cho Tô Tuấn, là vì trả món nợ kia giúp nàng, dù cho Vân Lạc Phong không sợ người khác nói ra nói vào, nhưng lại là một người chú trọng ân tình!

Nếu sau Huyền Thanh Môn còn tiếp tục tìm phiền toái thì cũng có lý do để giết hắn!

Tô Tuấn lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong: “Ta không cầu ngươi cứu ta!”

“Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ân tình ngươi cứu tiểu Bạch, ta đã trả lại cho ngươi,” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, tầm mắt chuyển sang hướng Thiên Ưng, “Mang ta đi tìm trứng Thiên Ưng của ngươi.”

Sắc mặt Tô Tuấn biến đổi, hắn chống đỡ đứng lên, lạnh giọng nói: “Trứng Thiên Ưng lý ra thuộc sở hữu của ta! Ngươi muốn cướp nó là có ý gì?”

Vì trứng Thiên Ưng, Huyền Thanh Môn tổn thất không ít cường giả, chẳng lẽ hắn chắp tay đưa tiễn như vậy sao? 

“Thiên Ưng là do ta chế ngự.” Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng.

Tô Tuấn hừ hừ: “Ngươi là lấy tiền làm việc, Huyền Thanh Môn ta cho ngươi nhiều bảo vật như vậy, cũng đã chứng minh, chúng ta thuê ngươi đối phó con ưng này, chiến lợi phẩm, đương nhiên là thuộc về Huyền Thanh Môn!”

“Phải không?” Vân Lạc Phong nhún vai, “Ta chỉ đáp ứng cứu mạng của các ngươi, không đồng ý chuyện khác, nếu các ngươi muốn có được trứng Thiên Ưng, cũng phải nhìn Thiên Ưng có đồng ý hay không.”

Vừa nghe lời này, con ngươi sắc bén của Thiên Ưng bắn về phía Tô Tuấn, đáy mắt hung hăng càng sâu hơn, nhìn như lúc nào cũng có thể bay qua băm thây bọn họ thành vạn đoạn.

“Ngươi vô sỉ!”

Ba chữ này, Tô Tuấn cắn răng phun ra.

Bọn họ vất vả nửa ngày lại thành ra dâng không cho người ta.

“Đi, mang ta đi đến chỗ con ngươi.”

Vân Lạc Phong không để ý đến Tô Tuấn ở phía sau, tiếp tục nói với Thiên Ưng.

Thiên Ưng im lặng lúc lâu, cuối cùng vẫn xoay người, mang theo mấy người Vân Lạc Phong đi vào sâu trong rừng rậm.

Bên trong khu rừng, một chiếc tổ chim ưng nằm giữa hai thân cây, ở bên trong tổ có một quả trứng thật to, rất nhiều Thiên Ưng vây quanh bên ngoài ……

Thực lực của đám chim ưng này không cường đại như con đầu tiên bọn họ gặp được, nhưng cũng đều ở cảnh giới Thánh tôn.

Có thể được nhiều Thiên Ưng bảo hộ như vậy, tất nhiên quả trứng này sẽ không bình thường.

“Là trứng Thiên Ưng vương.”

Tiểu Mạch im lặng lúc lâu, đột nhiên nói.

Thiên Ưng vương?

Ba chữ này rơi vào trong tai mọi người khiến ai nấy run rẩy trong lòng không ngừng.

Đám người Huyền Thanh Môn càng hối hận đến mức đen ruột.

Đó không phải là trứng Thiên Ưng bình thường, là trứng Thiên Ưng vương! Nếu lúc ấy bọn họ không tìm Vân Lạc Phong hỗ trợ, nói không chừng này quả trứng Thiên Ưng này chính là vật của bọn họ……

Tô Tuấn hận đến mức nắm chặt tay, hắn quay đầu, liếc về phía hai người Tiểu Mạch cùng Tiểu Bạch đang châu đầu ghé tai với nhau, lửa giận trong lòng càng sâu, lạnh nhạt nói: “Nếu trứng Thiên Ưng bị các ngươi đem đi, thế thì bảo vật trên núi, các ngươi cũng không có tư cách lấy nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.