Bích Tiêu cười khổ một tiếng: "Huống chi, cho dù ngươi có thể làm cho ta tỉnh lại một lần nữa thì như thế nào? Hai mươi năm ta mới có thể sinh trưởng ra một quả, dù là ở thời kỳ đỉnh phong, cũng cần đến mười năm, nếu ngươi muốn ta sản sinh ra số lượng lớn, vậy thật xin lỗi, ta không làm được."
Không phải Bích Tiêu không muốn sản sinh quả sinh mệnh, mà là nàng không thể làm được!
"Tiểu Mạch, ngươi cảm thấy như thế nào?" Vân Lạc Phong quay đầu nhìn Tiểu Mạch, hỏi.
Tiểu Mạch trầm ngâm hồi lâu: "Người khế ước với nàng sẽ không sợ nàng phản bội."
"Được."
Quả thật Vân Lạc Phong cũng sợ Bích Tiêu phản bội, cho nên, cũng giống như hoàn thành khế ước với linh thú, sau khi khế ước hoàn thành, đột nhiên Bích Tiêu phát hiện thân thể của mình chấn động, dường như có vô cùng vô tận linh khí hội tụ lại đến về phía mình.
"Đây... Đây là có chuyện gì vậy?" Bích Tiêu quá sợ hãi, khẩn trương phóng tinh thần lực của mình ra, quét qua hoàn cảnh bên ngoài cây sinh mệnh.
Bởi vì Bích Tiêu không thể rời khỏi cây sinh mệnh, vì vậy nàng chỉ có thể sử dụng phương pháp này để thăm dò mọi chuyện phát sinh xung quanh.
Lúc cảnh tượng bên ngoài đập vào mắt, Bích Tiêu lập tức ngây ngẩn cả người...
Lúc đầu, nàng xuất hiện ở trên đỉnh núi mà bây giờ, đập vào mắt chính là một vùng mênh mông, trên đó toàn là dược điền liên tiếp nhau, những dược liệu trong dược điền không giống những gì nàng từng thấy, mà hình như, trong cả dược điền tràn ngập linh khí dồi dào.
Càng làm cho nàng vui sướng chính là, ở vùng này mức độ nồng đậm của linh khí rất cao, nàng đã sống trăm ngàn năm cũng chưa từng thấy đại lục có linh khí dồi dào như vậy bao giờ...
"Thật tốt quá, chỗ này giống như là sinh ra ta lần thứ hai vậy."
Bích Tiêu từ trên mặt đất đứng lên, trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục tràn đầy hưng phấn.
"Ta chỉ muốn sống ở đây, hai năm.. A... Không, tối đa là một năm, ta có thể sinh trưởng ra một quả sinh mệnh."
Tiểu Mạch liếc mắt nhìn Bích Tiêu, hừ một tiếng: "Nếu không phải ngươi có thể sản sinh ra quả sinh mệnh, chỉ với lúc trước ngươi đối xử với chủ nhân của ta như vậy, ta đã khiến cây nhỏ tiêu diệt ngươi rồi!"
Sắc mặt Bích Tiêu đỏ lên, nghĩ đến chuyện tình lúc trước, trong lòng nàng cũng đầy áy náy.
Nàng vẫn luôn khinh thường con người, nếu không phải nhìn vào phân lượng của truyền nhân cũng sẽ không để nàng đi vào bên trong cây sinh mệnh.
Nhưng mà ai có thể ngờ đến, người nữ tử này lại có thể được vị đại nhân kia nguyện trung thành.
Nhất là trên người nàng còn mang theo không gian cường đại như vậy.
Tiểu Mạch nhìn thấy khuôn mặt Bích Tiêu xấu hổ, ngược lại tức giận trong lòng cũng dần dần biến mất, nhưng hắn vẫn không quên khoe khoang nói: "Không gian này với chủ nhân của ta có mối liên quan chặt chẽ, thực lực của chủ nhân ta càng mạnh thì linh khí trong không gian cũng càng thêm nồng đậm, sau này, đừng nói là một năm, dù một tháng sinh trưởng ra một quả cũng là chuyện bình thường."
"Thật sự?" Nữ tử áo lục cực kỳ hưng phấn, nàng do dự hồi lâu, từ trong ống tay áo lấy ra một vật, "Đây là ta trộm được ở trong Thánh nữ tộc một ngàn năm trước, vào lúc đó Thánh nữ tộc rất cường đại, không giống như bây giờ, ngay cả ta cũng không bảo vệ được, cho nên ta đã trộm ở trên người một tộc nhân một vật như vậy, nếu như ngươi cần ta có thể cho ngươi."
Trong tay nữ tử áo lục chính là một lọ chất lỏng màu xanh, hơi tản ra một loại ánh sáng lấp lánh, nhìn qua rực rỡ lóa mắt.
"Đây là..." Vân Lạc Phong ngẩn ra, trong lúc nhất thời, nàng lại không thể nhận ra vật nữ tử áo lục cho mình là thứ gì.
Linh quang trong đầu cây nhỏ chợt lóe, dùng giọng nói ngây thơ ngọt ngào nói: "Là huyết dịch(máu) Cự Long."