Sắc mặt nam nhân trung niên vốn u ám, nghe thấy con mình nói với giọng tràn đầy niềm tin, gương mặt ông ta trở nên sáng sủa ngay tức khắc.
“Con có niềm tin như thế, phụ thân đã yên tâm rồi.” Lúc nói lời này, khuôn mặt ông ta lại trở nên nặng nề: “Còn mối thù của đệ đệ con... Ta tất sẽ báo!”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ cuối cùng, có thể thấy trong lòng ông ta căm hận Vân Lạc Phong.
“Môn chủ, không hay rồi! Có chuyện không ổn rồi!”
Đúng lúc này, một đệ tử thuộc Huyền Thanh môn thất tha thất thểu vọt vào, sau đó ngã rầm xuống đất, hắn ta không kịp bò dậy đã vội nói: “Có người tới cửa tàn sát, hơn nữa còn giết không ít đệ tử của Huyền Thanh môn.”
“Cái gì?” Nam nhân trung niên giận tím mặt, ông ta chưởng một phát vào tường, khiến vách tường xuất hiện một lỗ thủng ngay tức khắc.
Vẻ mặt ông ta dữ tợn, ánh mắt thì phẫn nộ, lạnh giọng quát lên: “Kẻ nào lớn mật đến thế, dám tới quấy rối Huyền Thanh môn?! Người đâu? Lập tức theo bổn Môn chủ đi chém chết kẻ địch!”
Dứt lời, bóng dáng nam nhân trung niên lập tức hóa thành cơn lốc, nhanh chóng lao ra ngoài cửa...
Lúc này đây, từ cửa Huyền Thanh môn trở vào trong đã máu chảy thành sông. Vô số đệ tử ngã trong vũng máu, mở to cặp mắt, chết không nhắm mắt.
Dù vậy mà vẫn có nhiều đệ tử không muốn sống vọt tới, định bụng đánh chết kẻ tập kích bất ngờ.
Giữa vòng vây của bọn họ là một nam nhân cường tráng.
Cơ bắp của nam nhân này có những đường cong rõ ràng, khuôn mặt hắn ta không có cảm xúc, giống như một cỗ máy giết chóc không hề có chút cảm tình nào.
Song, Tô Tuấn vừa liếc mắt đã trông thấy nữ nhân mặc y phục màu trắng đứng bên cạnh nam nhân cường tráng.
Dung mạo của nữ nhân ấy vô cùng xuất sắc, y phục trắng như tuyết, tóc đen tung bay, đẹp không sao tả xiết. Nàng bế đứa bé đáng yêu tựa phấn mài ngọc khắc trong tay, dẫu đứa bé ấy còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ gian tà trên gương mặt nó.
“Phụ thân, chính là nữ nhân này! Chính ả ta đã cướp lấy Tiểu Bạch và giết Lạc Trần.” Tô Tuấn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng một.
Gã vừa dứt lời, Vân Lạc Phong vốn đang quan sát trận chiến bỗng nhiên quay đầu qua, ánh mắt đầy tà khí lạnh lùng nhìn thẳng vào gã...
“Thật to gan!”
Nam nhân trung niên giận dữ gầm lên một tiếng. Ông ta phát động toàn bộ khí thế, trong nháy mắt đã lao tới Vân Lạc Phong, ánh mắt đầy sát ý: "Các ngươi giết con ta, hôm nay ta bắt các ngươi đền mạng!"
Thấy phụ thân vọt tới chỗ Vân Lạc Phong, ý cười hả hê lập tức xuất hiện nơi đáy mắt Tô Tuấn.
Cho dù thị vệ của Vân Lạc Phong có mạnh hơn nữa, phụ thân nhà mình đã đạt tới cảnh giới Thánh Quân. Đám người đó dám đơn thương độc mã đánh tới Huyền Thanh môn thì chắc chắn phải chết!
“Vân Dực, tránh ra!”
Mệnh lệnh của thiếu nữ bùng nổ bên tai Vân Dực.
Hắn ta nghe theo hiệu lệnh rồi lui ra phía sau Vân Lạc Phong, để dáng người mảnh khảnh của nàng hiện ra trước đòn công kích của nam nhân trung niên.
“Chết đi!"
Nam nhân trung niên quát lớn, nắm đấm uy phong mãnh liệt đã gần ngay trước mắt nàng, giống như một luồng sao băng mang theo sức mạnh vô cùng vô tận.
Trong mắt mọi người, thiếu nữ mảnh mai này tuyệt đối không thể chống lại nắm đấm uy quyền của Môn chủ!
Trước sức mạnh uy thế ấy, nàng nhất định phải chết!
Ầm!
Một cơn gió lốc bỗng cuộn trào quanh người thiếu nữ. Dưới cơn lốc ấy, bắt đầu từ hai bên mặt thiếu nữ, cả người nàng dần dần bị bao trùm trong lớp vảy rồng cứng chắc, giống như một bộ giáp chiến đấu được đúc từ vảy rồng vậy, uy phong lẫm liệt, bá đạo tận trời cao!