Mọi người ở đây đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, nếu người của Quân gia thật sự rơi vào tay Thanh Lôi Tộc, vậy lần này Quân gia thật sự là xong đời rồi.
Có ai không biết, bao nhiêu năm qua, Quân lão gia tử vì đi tìm đứa con gái đã mất tích mà không màn chuyện của Quân gia, mười năm như một ngày, ông vẫn luôn miệt mài tìm kiếm, bây giờ đã có tin tức của cháu gái mình, ông làm sao có thể từ bỏ?
Nắm được nhược điểm này, Quân gia cũng chỉ có thể mặc tình cho Thanh Lôi Tộc xử trí.
"Lão đại, tin tức này có chính xác không? Chúng ta không muốn đến Quân gia chịu chết đâu!" Cuối cùng cũng có người không nhịn được mà hỏi ra vấn đề mấu chốt.
"Vô cùng chính xác! Khoảng thời gian trước không phải có người truyền ra tin tức nữ nhi của Quân lão gia tử vẫn còn sống à, còn có người đã từng gặp qua nữ tử nắm giữa ngọc bội của Quân lão gia tử, nghe nói nữ tử kia chính là cháu ngoại của Quân lão gia tử."
Nói đến đây, nam nhân miệng chuột tai khỉ hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
"Cách đây không lâu, người của Thanh Lôi Tộc phát hiện ra một nữ tử nắm trong tay một miếng ngọc bội, trên miếng ngọc bội kia còn khắc một chữ Quân, hơn nữa, nữ tử kia còn khoe khoang với người khác rằng nàng ta chính là đại tiểu thư thất lạc bên ngoài của Quân gia."
Lời này của nam nhân miệng chuột tai khỉ đã thành công chiếm được lòng tin của mọi người, càng tăng thêm hy vọng về chuyến đi lần này của bọn họ.
"AI?"
Bỗng một người nam nhân trong số những người ở đây cảm giác được phía trên một nhánh cây cổ thụ có tiếng động, hắn ta liền biến sắc, lạnh giọng quát lớn.
Ngay tức khắc, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn lên nhánh cây vừa phát ra tiếng động kia.
Một nữ tử, trên người mặc bạch y đang đứng trên nhánh cây cổ thụ kia, bạch y nhẹ bay theo gió, tựa như tuyết trắng đang rơi, cả người nàng nhìn có vẻ vừa lười biếng vừa mệt mỏi đứng dựa vào thân cây, khẽ liếc mắt nhìn đám người bên dưới.
"Các ngươi làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của ta...."
Trong mắt tất cả những người ở đây đều hiện lên vẻ kinh diễm, bọn họ ngây ngốc ngắm nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ như vừa bước ra từ trong tranh.
Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng gặp qua nữ tử nào xinh đẹp đến như vậy, đặc biệt là giọng nói vừa lười biếng vừa tà khí của nàng, nghe vào tai cứ như là có một bàn tay đang vuốt ve trái tim của bọn họ, vừa ngứa ngáy lại vừa thoải mái vô cùng.
"Vị cô nương này..." Nam nhân miệng chuột tai khỉ hồi thần lại đầu tiên, hắn cau mày, nói: "Chúng ta làm phiền cô nương nghỉ ngơi là chúng ta bất cẩn, nhưng cô nương đã nghe hết những gì chúng ta vừa nói, vì vậy, mời cô tự cắt lưỡi, phế hai tay, xong rồi chúng ta sẽ để cho cô đi!"
Mọi người nghe thấy lời này mới giật mình phản ứng lại, nữ tử này quả thật đã nghe hết những gì họ nói, nếu như không phế nàng ta, lỡ như nàng ta chạy đến mật báo với Quân gia, vậy thì chẳng phải là phiền phức to rồi sao?
Vân Lạc Phong hơi nâng mặt lên cao, rũ mắt nhìn xuống đám người bên dưới.
"Trước khi làm việc đó, ta có vài vấn đề muốn hỏi các ngươi trước đã..." Bạch y nữ tử cong cong khóe môi: "Thứ nhất, ngươi nói nữ nhân nắm giữ miếng ngọc bội kia tuyên bố nàng ta là cháu ngoại của Quân gia à?"
Nam nhân miệng chuột tai khỉ cười lạnh: "Xem ra ngươi nghe được cũng không ít!"
"Ngươi có từng nhìn thấy hình dạng của miếng ngọc bội kia chưa?"
"Đồ vật như vậy, sao có thể để cho ta nhìn thấy? Ngươi đã nói hết lời vô nghĩa chưa? Nếu hết rồi thì mau mau động thủ đi!"
Nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của nam nhân miệng chuột tai khỉ, Vân Lạc Phong cười càng tươi hơn: "Được! Vậy thì vấn đề thứ hai, ngươi muốn ta động thủ như thế nào?"
"Câu này không phải càng vô nghĩa hơn sao? Đầu tiên là dùng dao cắt lưỡi, sau đó thì phế hai tay, không có lưỡi thì ngươi không thể nói, tay bị phế thì ngươi không thể viết, như vậy ta cũng không cần lo lắng ngươi đi báo chuyện này với Quân gia."
"Được!" Vân Lạc Phong hơi cúi đầu: "Ngươi cũng đã nói đến nước như vậy rồi, sao ta có thể không để ngươi toại nguyện được?"
Nghe vậy, nam nhân miệng chuột tai khỉ nở nụ cười đắc ý, nữ nhân này cũng rất thức thời, như vậy, hắn có thể tha cho nàng ta một mạng.
Vụt.
Khi nam nhân miệng chuột tai khỉ ngẩng đầu lên lần nữa, thì chợt phát hiện bạch y nữ tử vốn đứng trên nhánh cây đã biến đi đâu mất rồi, hắn trừng mắt ngạc nhiên, giây tiếp theo, một đạo kiếm quang sắc bén chợt lóe qua, sau đó là tiếng hét tê tâm liệt phế của hắn vang lên.