Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1512: Ngọc bội thật giả (4)



Edit: Sahara

"Chủ nhân, nếu tỷ không biết ngọc bội trong tay người kia là thật hay giả thì tỷ có thể đến Quân gia trước, đợi Quân lão gia tử trở về. Chắc chắn là ông ấy có thể phân biệt được ngọc bội của ai mới là thật!"

"Có lẽ cũng chỉ có thể làm như thế!" Vân Lạc Phong cất lại ngọc bội: "Tuy nhiên, để đề phòng bất trắc, ta không thể để lộ ngọc bội này ra ngoài được. Lỡ như đây không phải là ngọc bội của Quân gia, vậy khẳng định sẽ dẫn đến phiến toái."

Tiểu Mạch biết lời Vân Lạc Phong nói có lý, Hồng Lăng chẳng qua chỉ là một người ngoài, dựa vào một chữ Quân mà nhận định đây là ngọc bội của Quân gia thì độ đáng tin cũng không cao lắm.

Huống chi, bây giờ lại chạy ra thêm một nữ tử cũng có ngọc bội, ngay cả Vân Lạc Phong cũng không thể xác định là ngọc bội trong tay mình có quan hệ với Quân gia hay không?

Nếu chỉ là nhầm lẫn, vậy không phải sẽ rất xấu hổ sao?

"Chủ nhân, bây giờ chúng ta đến Quân gia một chuyến, đợi Quân lão gia tử trở về xác định xem nữ tử kia là thật hay giả trước, nếu nàng ta là thật, thì chúng ta lập tức rời đi, còn nếu nàng ta là giả, vậy lúc đó tỷ lấy ngọc bội ra cũng không muộn..."

Đây xác thực là một biện pháp hay! Vân Lạc Phong cũng không chần chừ do dự gì nhiều, nhắm thẳng hướng đến Quân gia mà đi.

…………

Quân gia.

Quân Huyễn lạnh lùng nhìn đám người đang bao vây toàn bộ Quân gia trên hư không, thần sắc sắc bén vô cùng.

Phía sau Quân Huyễn là đông đảo cao thủ trong Quân gia, sẵn sàng xông lên tranh phong cùng đám người kia bất cứ lúc nào.

Linh Nhi yên lặng đứng phía sau phụ thân nhà mình, khuôn mặt nhỏ dịu dàng xinh đẹp đáng yêu mang theo một chút nôn nóng, thường xuyên liếc nhìn lên không trung, trong đôi mắt linh động tràn đầy lo lắng.

Đã đến nước này rồi mà sao gia gia vẫn chưa trở về? Nếu gia gia còn chưa về, không biết Quân gia còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?

"Linh Nhi, không sao đâu!" Một nam tử tuấn tú đứng bên cạnh Linh Nhi đưa tay ra nắm lấy tay nàng, hai mắt chứa ý cười dịu dàng, khí chất ôn tồn lễ độ: "Muội phải tin tưởng vào năng lực của bá phụ! Quân gia chúng ta nhất định có thể qua được ải này!"

Quân Linh Nhi gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn âu sầu lo lắng như cũ: "Biểu ca, nếu thật sự không thể chống đỡ được, huynh giúp muội đưa mẫu thân rời đi, muội muốn ở lại đồng sinh cộng tử cùng Quân gia!"

(*đồng sinh cộng tử: cùng sống cùng chết.)

Quân gia là thiên hạ do một tay gia gia đánh về, nàng tuyệt đối sẽ bỏ đi.

"Linh Nhi, muội đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy! Huynh sẽ không để muội lại mà rời đi một mình! Huynh tin, dì cũng sẽ như vậy..."

Hoa Dật Phi nhìn về phía Quân Linh Nhi, trong mắt chứa chang tình ý.

Hoa Dật Phi hắn là cháu trai bên nhà ngoại của mẫu thân Quân Linh Nhi, cũng là thanh mai trúc mã với Quân Linh Nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng, đợi thêm vài năm nữa là hắn có thể cưới nàng qua cửa, nhưng ai ngờ hôm nay lại phát sinh ra một màn thế này.

"Ha ha ha..."

Trên không trung, một giọng cười đầy ngạo mạn vọng xuống.

Tiếng cười kia chẳng những cuồng vọng, mà còn chứa đầy sự khinh thường đối với Quân gia.

"Tiểu tử Quân Huyễn, sư phụ của ngươi hiện không có ở đây, ta muốn xem thử, hôm nay, ngươi làm cách nào để vượt qua một ải này."

Quân Huyễn cười lạnh: "Sư phụ ta không ở đây thì sao chứ? Quân Huyễn ta thân là gia chủ Quân gia, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi làm hại đến Quân gia dù chỉ là một phân một hào!"

Giọng điệu của Quân Huyễn thập phần hữu lực, vô cùng khí phách.

"Hừ! Để ta xem thử, lát nữa đây, ngươi còn có thể nói ra được những lời thế này hay không? Chúng ta cùng lên! Giết hết đám cẩu tạp chủng Quân gia!"

Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, dẫn đầu xông về phía Quân Huyễn.

Cuộc chiến, vừa chạm nhẹ là bùng nổ.

Trên đường phố Quân thành hiện không còn người qua lại, các bá tánh thường dân sớm đã nghe tiếng gió mà núp hết vào nhà. Bọn họ dù có tò mò cũng không dám đi ra xem tình hình cuộc chiến, vì họ sợ trận chiến này sẽ lan đến trên đầu những người vô tội như họ.

"Dật Phi, Linh Nhi giao cho cháu! Cháu nhất định phải chú ý bảo vệ an toàn cho nó!" Nhìn kẻ địch đang ào ào lao xuống, Quân Huyễn trầm giọng phân phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.