"Vương hậu, vậy nàng cũng không nên đến cấm địa ở hậu sơn!"
Huyền Nguyên lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Vương, thiếp biết chàng rất coi trọng Vân cô nương, vì thế thiếp mới định dấn thân mạo hiểm, muốn khuyên cô nương ấy quay về, nếu vì điều này mà vi phạm luật lệ, thì thiếp cam tâm chịu phạt."
Sau khi vương hậu nói xong những lời này thì không nhìn Huyền Nguyên thêm một cái nào nữa, biểu tình của nàng ta cứ như chí sĩ trung nghĩa xông lên chiến trường, kiên định, không hề hối hận.
Huyền Nguyên càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Hắn vốn cho rằng, vương hậu đột ngột đến hậu sơn là vì muốn đối phó với Vân Lạc Phong, thật không ngờ, kết quả lại là hắn hiểu lầm vương hậu.
Nhớ đến tình cảnh vừa rồi mình nổi giận đùng đùng, Huyền Nguyên lại thấy hối hận không thôi.
Nữ nhân hắn yêu thương đã mất nhiều năm, vương hậu là muội muội ruột của nàng, bản thân hắn chẳng những không đối xử tốt với vương hậu đã đành, lại còn khắp nơi lạnh nhạt đủ điều.
Chính vì vậy, thời khắc này, Huyền Nguyên đã quyết định, sau này nhất định sẽ cải thiện thái độ của bản thân đối với vương hậu.
Nữ tử lương thiện như thế, đã không còn được mấy người....
"Vương!" Đại trưởng lão thở dài một tiếng, nói lời sâu xa: "Lần này vương hậu xác thật là đã làm trái với quy định, cho nên ta mới trừng phạt người, nhưng vương hậu cũng là vì suy nghĩ cho ngài, ta hy vọng về sau ngài có thể đối xử tử tế với vương hậu hơn."
"Dạ, đại trưởng lão...."
Huyền Nguyên lộ vẻ cung kính, ánh mắt lại nhìn theo phương hướng vương hậu rời đi, hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng phân phó: "Người đâu! Hôm nay ta sẽ ở lại chỗ vương hậu, các ngươi đi an bày đi!"
Thành thân cùng vương hậu đã hai năm, nhưng hắn và vương hậu luôn tách ra ở riêng. Hiện tại, việc làm của vương hậu đã làm hắn cảm động, hắn mới chợt hiểu, mình nên quý trọng người trước mặt, không thể đợi đến khi mất đi rồi mới hối hận.
______
Hố vừa lớn vừa sâu, nhìn như miệng của một con thú khổng lồ. Dưới hố là ngọn lửa đang cháy điên cuồng, chực chờ nuốt sống người ta bất cứ lúc nào.
Lúc này đây, bên trong ngọn lửa, Vân Lạc Phong đang khoanh chân ngồi đó, hai mày nhíu chặt, lộ vẻ thống khổ.
Cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên?
Sợ là không có ai cảm nhận được rõ hơn Vân Lạc Phong vào lúc này.
Bên trái Vân Lạc Phong là Luân Hồi Hỏa đỏ rực đang thêu đốt, bên phải là mặt nước xanh lam, nhưng nước này lại không mang đến cảm giác mát mẻ, mà nó lạnh tựa hàn băng.
Đúng vậy! Chính là lạnh băng! Giống như cái lạnh trong mua đông khắc nghiệt, khiến nàng phải run lên.
Bên phải lạnh băng, nhưng cố tình....
Bên trái lại là một biển lửa, đau đớn kịch liệt truyền khắp cả linh hồn Vân Lạc Phong, rất lâu cũng chưa biến mất.
Uỳnh!
Đột nhiên, mặt nước xanh lam bên phải hóa thành một con thủy long, nó xông lên ra sức chiến đấu với con mãnh thú của ngọn lửa đang cháy ở bên trái.
Thực lực của thủy long và mãnh thú không phân biệt trên dưới, càng chiến đấu càng khó phân thắng bại.
Trước đó, thủy long bị xích sắt trói buộc, khiến nó không cách nào phát huy được thực lực vốn có, mãi cho đến lúc này, Vân Lạc Phong mới biết, thì ra con thủy long này lại cường đại như vậy.
Nếu như nó vẫn còn sống trên đời, thì chẳng phải là không có ai có thể địch lại nó sao?
Tuy nhiên.....
Thủy long dù mạnh, nhưng vẫn kém hơn con mãnh thú do Luân Hồi Hỏa hình thành kia một chút, dù thủy khắc hỏa, thì thủy long vẫn bị rơi vào thế hạ phong.....
Nếu thủy long và Luân Hồi Hỏa luôn ở trạng thái cân bằng bên trong thân thể Vân Lạc Phong, thì có lẽ trận nguy cơ này có thể được hóa giải. Nhưng một khi có một bên chiếm thế thượng phong, thì sau khi bên chiếm thế thượng phong kia đánh bại đối thủ, nó sẽ cắn nuốt luôn Vân Lạc Phong.
"Ngoại trừ Hỏa Hỏa ra thì tất cả những người còn lại mau truyền hết thực lực của mình cho ta!"
Tim Vân Lạc Phong bị treo cao, vội vàng phân phó.
Sở dĩ loại Hỏa Hỏa ra, là bởi vì Hỏa Hỏa là linh thú hệ hỏa, chẳng những không giúp ích gì cho Vân Lạc Phong, ngược lại còn tăng thêm sức mạnh cho Luân Hồi Hỏa