Hoàng Oanh Oanh rót một ly trà cho Vân Lạc Phong, rồi mới ngồi xuống đối diện Vân Lạc Phong.
"Ba năm trước, tộc trưởng Vu Yêu tộc bảo ta mang Vu Yêu Hoa đi cứu Hồng Loan cô nương, ta liền rời khỏi Vu Yêu Tộc. Chờ sau khi Hồng Loan cô nương tỉnh lại rồi, ta mới muốn một mình đi rèn luyện......"
"Trong lúc đi rèn luyện, ta gặp phải Lăng Song."
Nụ cười của Hoàng Oanh Oanh mang theo chua xót: "Lăng Song không giống mấy công tử khác, có tính nết kiêu căng ngạo mạn. Tính cách của hắn rất ôn nhu, luôn quan tâm chăm sóc ta, ta lại chưa từng trải qua chuyện tình cảm, vì vậy, dần dần ta có cảm tình với hắn."
"Thế nhưng, sau khi châu chủ Bắc Châu biết chuyện của chúng ta, ông ta liền đến tìm ta, ra lệnh cho ta phải rời khỏi Lăng Song."
Vân Lạc Phong uống một hớp nước trà, hơi hơi nhướng mày: "Ông ta không biết cô là Thánh Nữ của Vu Yêu tộc?"
Hoàng Oanh Oanh lắc lắc đầu: "Ta không nói cho Lăng Song biết thân phận của ta. Thời điểm mà Châu chủ tới tìm ta, hai người được tộc trưởng phái tới để bảo vệ ta vốn định ra mặt cho ta, nhưng ta đã ngăn bọn họ lại......"
"Phủ Châu chủ Bắc Châu có thế lực như thế, sao có thể chấp nhận được người như ta? Ông ta muốn tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối cho Lăng Song, vậy ông ta cứ đi tìm là được, ta đây cũng đâu thèm khát gì vị trị thiếu phu nhân phủ Châu chủ Bắc Châu!"
Dù cho phủ Châu chủ Bắc Châu là thế lực đứng đầu ở Bắc Châu đi nữa....
Nhưng mà......
Vu Yêu tộc lại xếp hạng phía trên cả Trung châu, chẳng những vậy, thế lực của Vu Yêu Tộc cũng không kém gì thế lực phủ Châu chủ Trung Châu.
(*Sa: ở đây so sánh Vu Yêu Tộc với Trung Châu là vì Vu Yêu Tộc nằm ở Trung Châu, ý là địa vị của Vu Yêu Tộc không thua kém phủ Châu chủ Trung Châu thì tất nhiên cũng không thua kém Bắc Châu.)
Nếu lúc trước, Vu Yêu tộc không xuất hiện phản đồ, thì dựa vào thực lực của Tộc trưởng Vu Yêu Tộc, cho dù tất cả cường giả của Độc Cốc xông đến đi nữa, tộc trưởng cũng có thể tiêu diệt bọn chúng mà chẳng tốn chút hơi sức....
Qua đó, có thể thấy được, Vu Yêu tộc ở Trung châu cường đại đến cỡ nào.
Có thể nói, Trung châu tồn tại bao lâu, Vu Yêu tộc cũng truyền thừa bấy lâu. Nếu không phải nhiều năm trước trong tộc xuất hiện biến cố, thì có lẽ Vu Yêu tộc sẽ áp đảo các thế lực của các Châu......
"Lăng Song đối đãi với cô như thế nào?" Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu, hỏi.
Thân thể của Hoàng Oanh Oanh run lên, hơi hơi rũ mắt: "Lăng Song đối với ta rất tốt, chỉ là, hắn không đủ mạnh mẽ kiên định thôi."
Nếu như Lăng Song có thể kiên định một chút, có lẽ, kết cục của bọn họ đã không như thế này......
"Cha của hắn tìm vị hôn thê cho hắn, hắn không tiếp nhận, nhưng cũng chưa từng cự tuyệt, chỉ khuyên ta chờ đợi." Hoàng Oanh Oanh cười khổ một tiếng: "Hắn nói, một ngày nào đó, cha hắn sẽ chấp nhận chúng ta, nhưng cuối cùng, cái ta chờ được, lại là lời cảnh cáo của cha hắn."
Nói xong lời này, Hoàng Oanh Oanh ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Lạc Phong, gắt gao cắn môi.
"Lúc ấy, ta khóc lóc trở về Vu Yêu tộc, lại biết được tin tức cô đã chết. Tộc trưởng ông ấy gạt ta, nói rằng nếu ta hoàn thành truyền thừa, thì cô sẽ trở về......"
Ba năm trước, khi biết được tin tức Vân Lạc Phong chết, nàng thiếu chút nữa là không chống đỡ được, cộng thêm thất tình, vì thế mà suýt có ý muốn tự sa ngã.
Tuy nhiên, lời của tộc trưởng đã cho nàng niềm tin cùng hy vọng......
Trong lòng Hoàng Oanh Oanh tràn ngập áy náy, tộc trưởng làm như thế cũng là suy nghĩ cho nàng, nàng thật sự không nên tàn nhẫn đối với ông ấy như vậy.
Vân Lạc Phong khẽ đưa tay lên xoa cằm, thiếu chút nữa thì nàng đã quên mất Bắc Châu phủ......
"Đúng rồi, Vân cô nương, ta nghe nói cô đi Táng Thần Sơn tìm Quỷ Đế, cô đã tìm được hắn chưa?"
"Hửm?" Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mắt, cười khẽ nói, "Bởi vì gần đây ta thiếu một vài vị thuốc, cho nên, chàng đi đến tiệm thuốc mua giúp ta. Vốn dĩ ta đang ở chợ đợi chàng quay về, ai ngờ gặp được cô......"
Bất luận là Tiểu Thụ hay là Tầm Kim Thử, đều xem dược liệu thành đồ ăn. Hiện tại, lại thêm một con sủng vật xem dược liệu thành thức ăn nữa, chính là..... Tiểu Trùng Trùng!