Đám người Vân Lạc Phong vừa bước chân ra khỏi khách điếm, liền gặp phải Lăng Song, đúng là âm hồn không tan.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hoàng Oanh Oanh, đáy mắt chứa đầy ái mộ không thèm che giấu: "Oanh Oanh, nàng đừng bướng bỉnh, theo ta trở về đi, phụ thân đã đồng ý là sẽ không ngăn cản chúng ta nữa."
Hoàng Oanh Oanh cười lạnh một tiếng:
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi, loại người chỉ quan tâm đến lợi ích như cha ngươi, sao có thể tiếp nhận ta?"
"Oanh Oanh, mặc kệ cha ta tiếp nhận nàng không, chỉ cần nàng cùng ta trở về, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử!"
Ánh mắt Lăng Song nôn nóng, tiến lên muốn kéo tay Hoàng Oanh Oanh.
Hoàng Oanh Oanh liền tránh sang một bên dễ dàng thoát khỏi tay đối phương, khóe miệng nàng gợi lên một tia lạnh lẽo.
"Loại nam nhân không có quyết đoán như ngươi, vì sao ta phải tin tưởng ngươi?" Sau khi Hoàng Oanh Oanh nói xong lời này, liền không để ý đến Lăng Song nữa, nàng cung kính đứng ở phía sau Vân Lạc Phong: "Tiểu thư, chúng ta không cần phải để ý đến hắn ta. Có thể tiếp tục xuất phát."
"Tiểu thư?" Trong mắt Lăng Song tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong, sắc mặt của hắn có chút không tự nhiên: "Oanh Oanh, nàng là nha hoàn?"
Hoàng Oanh Oanh lại chỉ là một nha hoàn?
Không có khả năng!
Bằng vào khí chất của Hoàng Oanh Oanh, sao có thể làm nha hoàn cho người khác?
Nếu nàng là một tiểu thư có gia thế thấp kém một chút, nói không chừng cha sẽ không ngăn cản......
Nhưng tại sao nàng lại chỉ là một nha hoàn?
"Hừ!" ánh mắt Hoàng Oanh Oanh ban đầu là thất vọng, còn bây giờ chỉ có chán ghét.
Quả nhiên, người của thế lực Bắc Châu phủ đều là như thế, thật không hiểu sao trước kia mình lại có thể nhớ mãi không quên hắn ta được nữa?
"Vị cô nương này...." Ánh mắt Lăng Song lóe vài cái, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, chắp nắm tay, nói: "Ta biết cô nương là chủ tử của Oanh Oanh, không biết ngươi có thể giúp ta một chuyện được không? Ta muốn cô nương nhận Oanh Oanh làm nghĩa muội, như vậy, ta có thể thuyết phục cha ta."
Hắn không biết thân phận của Vân Lạc Phong, nhưng nhìn khí chất trên người nàng, cho dù không phải là đại tiểu thư của gia tộc thuộc hàng đệ nhất, thì cũng là đệ nhị.
Nhưng dù thân phận như vậy thì vẫn không cách nào xứng đôi với Bắc Châu phủ, nhưng ít nhất cũng còn một tia hy vọng......
Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu dừng trên người Lăng Song, đáy mắt ẩn chứa sát khí mãnh liệt.
Khí thế này làm thân mình Lăng Song run lên, nhưng vì muốn nghênh thú Hoàng Oanh Oanh, hắn vẫn kiên định nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cười một tiếng: "Vì sao ta phải giúp ngươi?"
"Cô nương, đây không phải giúp ta, mà là đang giúp chính cô!" Sắc mặt Lăng Song có chút nôn nóng: "Nếu ta nghênh thú Oanh Oanh, nàng chính là Thiếu phu nhân của Bắc Châu phủ, địa vị của cô cũng sẽ như nước lên thì thuyền lên, đây là cuộc mua bán có lời."
Nếu không phải vì Oanh Oanh, hắn tuyệt đối sẽ không cùng nữ nhân không có mắt nhìn này nói nhiều lời vô nghĩa!
"Bắc Châu phủ?" Vân Lạc Phong nghiêng đầu, trong mắt mơ hồ lộ ra ý cười tà ác.
"Không sai." Lăng Song ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ta là Nhị thiếu gia của Bắc Châu phủ."
Thời khắc này, Lăng Song đang chờ đợi sự khiếp sợ cùng nịnh bợ ở Vân Lạc Phong.
Nếu những người khác có cơ hội gặp được người của phủ Châu chủ, thì sẽ lập tức quỳ xuống ôm lấy đùi mà nịnh bợ, không có bất cứ kẻ nào ngoại lệ.
Thế nhưng......
Đối mặt với vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Lăng Song, ý cười bên môi Vân Lạc Phong càng sâu: "Ta chỉ biết, Bắc Châu phủ có một Lăng Trần, trước đây từng ruồng bỏ Hồng Loan, nhưng cứ dây dưa với Hồng Loan không ngừng, rốt cuộc cũng gặp báo ứng!"
Thân mình Lăng Song cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Vân Lạc Phong.
Nữ nhân này quen biết Hồng Loan?
Ngay cả Hoàng Oanh Oanh bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người......