Dù cho Châu chủ đã dần dần đem quyền thế giao cho Lăng Song, nhưng, thân là chủ mẫu tương lai của phủ Châu chủ Bắc châu, thì sao có thể để cho một ả nha hoàn đảm đương?
Cho nên, đối diện với ánh mắt cầu xin của Lăng Song, chúng trưởng lão coi như không thấy, mặt không đổi sắc.
"Hừ, tặc tử to gan lớn mật, luận tội đáng chết vạn lần!"
Lão giả pháo hôi hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống đám người Vân Lạc Phong: "Hơn nữa các ngươi dám to gan động thủ với người của phủ Châu chủ Bắc Châu, tội chồng thêm tội, chết cũng không đủ đền tội!"
"Trưởng lão!"
Sắc môi Lăng Song trắng bệch, thân mình run rẩy, vẻ mặt thống khổ.
Hắn hối hận......
Hối hận vì tin Lăng Trần, gọi các trưởng lão trong tộc đến.
Không ngờ, Lăng Trần, cái tên súc sinh này, cả Oanh Oanh cũng không buông tha!
"Nhị đệ..." Lăng Trần thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Lăng Song, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Nói thật cho đệ biết, những lời ta nói đều có căn cứ, Hoàng Oanh Oanh xác thật trộm tài vật của phủ Bắc Châu chúng ta, bằng không, đệ nghĩ, tại sao phụ thân lại không cho phép các người ở bên nhau?"
Lăng Song bỗng dưng run lên, hắn lắc đầu: "Không thể nào! Oanh Oanh không phải loại người như vậy......"
Nghe được lời này, Lăng Trần theo bản năng quét mắt về phía lão giả pháo hôi.
Lão ở trong phủ Bắc Châu rất có quyền lực, bởi vậy, lời ông ta nói sẽ đáng tin hơn.
"Đại thiếu gia nói không sai, Hoàng Oanh Oanh xác thật là có trộm đồ của phủ Bắc Châu......" Thanh âm của Đại trưởng lão khàn khàn khô khốc, chậm rãi vang lên.
Tương lai Lăng Song sẽ là người cầm quyền Bắc Châu, cho nên, vì tránh sự trả thù ngày sau, bọn họ chỉ có thể hất bát nước bẩn lên người Hoàng Oanh Oanh.
Hoàng Oanh Oanh ngây ngốc.
Nàng trừng lớn hai mắt vì kinh ngạc, dường như không nghĩ tới, những người này vậy mà lại hãm hại nàng?
"Oanh Oanh, nàng nói cho ta biết, những lời của họ có phải là thật không?" Lăng Song thống khổ nhìn Hoàng Oanh Oanh, run rẩy hỏi.
Hoàng Oanh Oanh trào phúng cười: "Tuy rằng ta không muốn gả cho ngươi, nhưng ta cũng không muốn gánh lấy cái tiếng xấu này trên lưng! Lăng Song, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta, không lấy một đồng nào từ phủ Châu chủ của ngươi. Ta còn sợ mấy đồng tiền thối của các ngươi sẽ làm bẩn tay ta nữa kìa!"
"Ha ha......" Lăng Song cười tự giễu, nói: "Oanh Oanh, nàng còn muốn gạt ta bao nhiêu chuyện nữa hả? Ta nhớ, trước kia nàng nói với ta rằng nàng một mình ra ngoài rèn luyện, nhưng nàng chưa bao giờ nói cho ta biết nàng chỉ là một nha hoàn!"
Hắn lui về phía sau vài bước, trong miệng đầy hương vị chua xót.
"Nếu sớm biết nàng chỉ là nha hoàn, có lẽ ta đã không động tình, cũng sẽ không gặp tình huống khó xử như bây giờ....... Tại sao nàng lại gạt ta chứ?"
Lăng Song tức giận rống lên với Hoàng Oanh Oanh, hắn cảm thấy tất cả những chuyện này đều là lỗi của Hoàng Oanh Oanh.
Là Hoàng Oanh Oanh đã cô phụ tấm chân tình của Lăng Song hắn.
Thân thể Hoàng Oanh Oanh có chút run rẩy, rõ ràng bị tức giận không nhẹ.
Bỗng nhiên, có một bàn tay đặt lên vai nàng, đè lại bả vai đang run rẩy của nàng, cũng làm cho thân thể lạnh băng của nàng có chút hơi ấm.
Khóe mắt Vân Lạc Phong nhiễm ý cười, liếc ánh mắt tà tứ về phía Lăng Song, thốt ra lời nói đâm thẳng vào tim.
"Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, thứ nhất, ngươi luôn miệng nói Hoàng Oanh Oanh gạt ngươi, nhưng ngươi có từng hỏi qua thân phận của Hoàng Oanh Oanh chưa?"