Vân Lạc Phong chợt nhíu mày, tiểu công chúa báo tộc này biết thân phận của nàng?
Nghĩ vậy, trong lòng Vân Lạc Phong sinh ra cảnh giác, Vân Tiêu bên cạnh cũng đem nàng bảo hộ ở trong lòng ngực, mắt lạnh nhìn về phía tiểu công chúa Y Lợi.
"Vân cô nương, cô đừng quá khẩn trương, là Hồ li nói về cô cho ta biết."
Hồ Li?
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu quay sang nhìn nhau, rồi cùng nhìn Y Lợi: "Cô quen biết Hồ Li?"
"Hồ Li, chàng......" Y Lợi có chút ngượng ngùng cúi đầu: "Là phu quân của ta."
Giống như sét đánh ngang tai, Vân Lạc Phong sững sờ tại chỗ.
Hồ Li mất tích lâu như vậy, là do tới Thú tộc làm Phò mã?
Hoá ra, nam nhân mà hai cô công chúa báo tộc tranh đoạt, chính là Hồ Li?
"Phu quân ta đoán được Vân cô nương nhất định sẽ đến Thú Châu, nên đã vẽ ra bức họa cô nương, bảo ta lưu ý nhiều hơn một chút, cho nên, vừa rồi, sau khi nhìn thấy cô nương, ta liền nhận ra cô ngay!"
So với đại công chúa báo tộc dã man, thì lời nói của vị tiểu công chúa này lại làm người ta cảm thấy rất là thoải mái.
Vân Lạc Phong dừng một chút, nói: "Ta muốn đi gặp Hồ Li trước."
"Được, Vân cô nương, mời đi theo ta!"
Y Lợi dùng lễ nghi Thú tộc, thi lễ với Vân Lạc Phong, rồi mới xoay người đi về hướng cung điện.
Khi Y Lợi đi ngang qua đại công chúa thì chợt dừng lại một chút, khóe môi gợi lên độ cong nhàn nhạt: "Đại tỷ, những người này là khách của ta, hy vọng tỷ có thể khách sáo một chút, nếu không...... Đừng trách ta không niệm tình cùng chung một tộc!"
Đại công chúa tức run cả người, siết chặt nắm tay, ánh mắt phẫn nộ hừng hực nhìn chằm chằm Y Lợi.
Nha đầu thúi đáng chết này, thật sự là chỗ nào cũng muốn đối địch cùng nàng!
Hồ Li thì xem như bỏ đi, nhưng nam nhân này ưu tú như thế, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
"A!"
Đột nhiên, đại công chúa cảm giác được trên mặt đau rát vô cùng, nàng hét lên, ôm lấy mặt mình, thống khổ không thôi.
"Công chúa!"
Thị vệ nhanh chóng đi đến bênh cạnh đại công chúa, sau khi nhìn thấy bộ dạng của nàng, liền bị hoảng sợ.
"Các ngươi còn thất thần làm gì? Không mau nhìn xem mặt của ta rốt cuộc là bị làm sao? Tại sao lại đau như vậy?"
Nhìn bộ dạng phẫn nộ của đại công chúa, một nữ thị vệ do dự hết nửa ngày, mới móc ra một chiếc gương từ trong vạt áo của mình.
Đại công chúa còn chưa kịp hỏi xem tại sao nữ thị vệ tùy thân lại mang theo gương, thì đã nhìn thấy diện mạo của mình trong gương trước....
"A!"
Trên mặt đại công chúa lúc bày đầy rẫy đóm đỏ như bệnh sởi, nàng ta hét lên một tiếng, hai mắt nhắm nghiền rồi ngất xỉu.
......
Đối với động tĩnh phía sau, bọn người Vân Lạc Phong làm như không hề hay biết.
Chỉ có Vân Tiêu, hắn dùng đôi mắt chứa đầy ý cười mà nhìn Vân Lạc Phong.
Người khác không có phát hiện, nhưng hắn thì không thể nào lại không nhìn thấy động tác của Vân Lạc Phong......
Thê tử hắn, thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu nhận!
Công chúa báo tộc tự hào nhất chính là dung mạo, cho nên, nàng liền huỷ hoại nó....
Ấy vậy mà cố tình hắn lại thích tính cách này của nàng!
"Tới rồi! Đây là cung điện báo tộc chúng ta."
Y Lợi dừng bước, mỉm cười nhìn đám người Vân Lạc Phong, chậm rãi lên tiếng.
"Vân Tiêu......"
Trước khi bước vào cung điện, Vân Lạc Phong khẽ cau mày, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe để nói với Vân Tiêu.
"Ta không biết Y Lợi này có thể tin được hay không? Nhưng ta lại không thể không tới chỗ này một chuyến, cho nên, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác, để tránh phát sinh tình huống ngoài ý muốn."
Nói cho cùng, nàng và Y Lợi kia chỉ là lần đầu quen biết, sao có thể dễ dàng tin tưởng nàng ta được?
Vì muốn tìm được Hồ Li và Vô, nàng mới phải mạo hiểm như vầy......
(*Sa: Vô là Bạch Túc bị thu nhỏ giả làm con nít đi theo Vân Lạc Phong, sau bị Vân Lạc Phong ném cho Hồ Li canh chừng.)