Hôm sau, một loạt tiếng hét phẫn nộ vang vọng khắp toàn bộ cung điện.
Y Lợi đang được cung nữ hầu hạ thay y phục, thì thấy một nữ nhân che mặt từ bên ngoài vọt vào, vốn dĩ Y Lợi bị hoảng sợ, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của nữ nhân kia, mới thả lỏng cảnh giác.
"Đại tỷ, tỷ tới nơi này tìm ta có chuyện gì?"
"Y Lợi, ngươi thật to gan! Chẳng những dám giúp đỡ người ngoài đối phó Báo tộc, còn đả thương phụ thân! Vết thương trên mặt ta, khẳng định cũng là do bọn chúng làm!"
Đại công chúa tức giận, thân thể mềm mại run rẩy, ngón tay thon dài phẫn nộ chỉ hướng Y Lợi, bộ dáng hận đến nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn đem người trước mặt bầm thây vạn đoạn.
Y Lợi hơi hơi mỉm cười: "Đại tỷ, phụ thân là bị ngoại vật đánh trọng thương, không có ai động thủ cả. Còn về tỷ...... Ai biết được là do tỷ nhiễm bệnh gì, rồi lại đi vu oan giá họa!"
"Ngươi......" Sắc mặt Đại công chúa càng đen hơn.
Xác thực, tuy rằng tất cả mọi người đều biết chuyện này có quan hệ với Vân Tiêu, nhưng mà, có ai tận mắt nhìn thấy hắn ra tay?
Chỉ dựa vào khí thế, đã có thể đánh bại phụ thân?
Có khả năng này sao?
"Y Lợi, chờ coi! Ta sẽ khiến các ngươi hối hận!"
Đại công chúa hung hăng phất tay áo, đi ra ngoài.
Y Lợi nhìn theo bóng lưng Đại công chúa, lạnh lùng cười, đừng tưởng rằng nàng không biết, lúc trước, mặt nàng bị thương, chính là do người đại tỷ tốt này giở trò.
Mọi người đều biết, bản tính linh thú đơn thuần, sẽ không lục đục với nhau.
Nhưng đó là những linh thú sống lâu trong núi rừng, không tiếp xúc với con người, không học được lòng dạ sâu hiểm của nhân loại.
Còn Thú Châu hiện tại, cũng coi như là tự hình thành một thế giới, linh thú sinh trưởng tại thú châu, sao có thể đơn thuần như linh thú sống ở núi rừng?
Bất luận một giống loài đơn thuần nào, một khi trải qua tiêm nhiễm, thì không bao giờ còn như tờ giấy trắng được nữa......
______
Trong hậu viện.
Đại công chúa mới vừa về tới, một đám nam nhân tuấn mỹ chạy đến vây quanh tứ phía, những nam nhân đó giống như những phi tử của hoàng đế, chờ đợi sự sủng ái từ đại công chúa.
"Cút ngay!"
Đại công chúa hừ lạnh một tiếng, đá một cước vào nam nhân đứng gần nhất, phẫn nộ quát lớn.
Nam nhân này có diện mạo rất thanh tuấn, bộ dáng thanh tâm quả dục, bình thường, cũng chính vì bộ dáng này mà hắn rất được đại công chúa sủng ái.
(*thanh tâm quả dục: lòng dạ ngay thẳng, thánh khiết, không ham muốn bất cứ thứ gì.)
Chỉ tiếc......
Sau khi gặp được loại nam nhân cực phẩm như Vân Tiêu, đại công chúa cảm thấy nam thiếp trong viện của mình đều không thể lọt vào mắt mình được nữa, nhìn nhiều hơn một chút cũng cảm thấy ghê tởm!
"Nam nhân này càng cự tuyệt ta, thì ta lại càng nhất định phải có được hắn!" Đại công chúa liếm khóe môi, trong mắt hiện lên một tia tham dục.
Trong Thú thành này, bất luận là linh thú, hoặc là con người, đều khó chống cự lại được sức quyến rũ của nàng.
Thân phận nàng tôn quý, dung nhan mỹ miều! Chỉ cần là nam nhân, có mấy ai chống đỡ nổi cám dỗ nhường ấy?
Riêng chỉ có hai người...... Dám cự tuyệt nàng!
Người thứ nhất chính là Hồ Li, người thứ hai......
Chính là nam nhân hắc y lãnh khốc kia......
Càng cự tuyệt, nàng lại càng muốn có được, bất kể là dùng thủ đoạn gì!
Đại công chúa đi vào phòng, đóng cửa lại, lệnh cho thị vệ canh gác trước cửa phòng, nàng đi đến bên giường, cẩn thận lấy một bức tranh từ dưới gối ra.
Nàng cầm lấy bức tranh kia, đi đến gần ngọn nến, rồi chậm rãi châm lửa.
Khói trắng từ từ bay lên biến ảo thành một con Thủy Long màu lam......
Ánh mắt con rồng này khí phách mà kiêu ngạo, nó nhìn xuống đại công chúa đang đứng trước mặt, giống như là đang nhìn một con kiến. Dường như trong đôi mắt màu lam kia, không có bất kỳ thứ gì có thể lọt vào mắt nó.