Ánh mắt đại tinh tinh lúc đầu ngạc nhiên giờ biến thành tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn vẻ mặt đầy phẫn nộ của nam tử tóc đỏ.
Tộc tinh tinh bị giáng xuống làm chủng tộc hạ đẳng nhất?
Tước hết tất cả quyền lợi?
Đày đến nơi hoang vu?
Mấy câu nói đó, giống như từng nhát búa tạ, hung hăng nện vào ngực đại tinh tinh, làm hắn hối hận đấm ngực khóc lớn, tiếng kêu khóc truyền khắp toàn bộ bên trong núi rừng, thật lâu chưa biến mất......
"Các ngươi cũng muốn có kết cục giống với tộc tinh tinh?"
Nam nhân tóc đỏ quét mắt về phía các linh thú thuộc các chủng tộc khác, giọng điệu không nóng không lạnh hỏi.
Thình thịch!
Những linh thú đó sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu liên tục, sợ kết cục của mình thật sự sẽ giống như tộc tinh tinh.
Tất cả mọi người của Truy Phong Liên Minh giống như bị lọt vào sương mù, hoàn toàn không dám tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt.
Vừa rồi đám linh thú còn tác oai tác quái, đòi đánh đòi giết, hiện giờ...... Lại đang quỳ xuống trước mặt bọn họ?
Đặc biệt là bộ dáng run bần bật của bọn chúng, chặc chặc, đúng là hả giận.
"Tiểu Ngôn."
Trong đám linh thú, có một nữ tử xinh đẹp nhanh chóng đi ra, nàng ta bò đến trước mặt Tiểu Ngôn, gắt gao kéo lấy ống tay áo nhóc.
"Tiểu Ngôn, ta tốt xấu gì cũng là mẫu thân con, con mau giúp mẫu thân cầu xin bọn họ đi, ta không muốn bị sung quân."
Toàn thân Tiểu Ngôn cứng đờ, nhóc cúi đầu nhìn về phía nữ tử xinh đẹp đang quỳ dưới đất, cắn cắn môi.
"Từ khi ta có được ký ức, bà chưa từng cười với ta dù chỉ một lần. Bởi vì thiên phú của ta không tốt, không bằng huynh đệ tỷ muội, bà liền nói ta là gánh nặng."
"Cha ta rõ ràng không có làm sai, bà lại thường xuyên tay đấm chân đá với ông ấy, đơn giản chỉ vì ông là nhân loại! Bà đã khinh thường nhân loại như thế, thì tại sao còn chiếm đoạt nhân loại làm phu quân?"
"Vì thế, cha ta bỏ trốn. Ta không muốn muốn sống cùng bà, nên ta cũng đi cùng ông ấy. Những gì ta còn nhớ được về bà, chính là các người đã vô số lần truy sát cha con chúng ta......"
Bộ dạng Tiểu Ngôn rất thống khổ, giọng điệu có vẻ có chút kích động.
"Hiện tại, bà mang theo toàn bộ linh thú trong tộc của bà tới giết chúng ta, tại sao ta còn phải cầu tình cho bà? Ta còn hận không thể khiến bà chết sớm một chút, để trút giận cho cha ta!"
"Tiểu Ngôn, ngươi đừng quên, ngươi là nửa người nửa thú, trong huyết mạch của ngươi, cũng có dòng máu của linh thú!". Nữ tử xinh đẹp có vẻ không ngờ tới Tiểu Ngôn lại tuyệt tình như thế, tâm trạng bà ta kích động mà nói.
Tiểu ngôn hừ một tiếng, lúc này nhóc đã mất đi vẻ ngây ngô của trước đó, trong tiếng nói của nhóc chỉ còn có hận ý tràn đầy.
"Ta thà rằng mình là một con người hoàn chỉnh, cũng còn hơn là chảy dòng máu của linh thú các ngươi!"
Nữ tử xinh đẹp tuyệt vọng, bà ta buông lỏng tay ra, toàn thân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là một mảnh tuyệt vọng, cánhmôi không ngừng run rẩy.
"Tùng Mộc, chàng còn nhớ ta không? Ta là Tiểu Tình đây......"
"Tiểu Hi, nàng trở về đi, về sau ta sẽ đối xử với nàng tốt! Nàng thay ta cầu tình với, ta......"
"Chương Ngư, trước kia đều là lỗi của ta, nàng mau cứu ta với......"
Đại đa số những linh thú kéo đến đây đều có chút quan hệ với người của Truy Phong Liên Minh, đáng tiếc là đối với người của liên minh, thì ký ức của bọn họ về đám linh thú này chỉ có ghê tởm chán ghét mà thôi.
Ghê tởm đến mức bọn họ hoàn toàn không muốn nhớ lại chuyện này......
Tuy nhiên, hiện tại thì Truy Phong Liên Minh đã trở thành hy vọng duy nhất của đám linh thú!
Bọn chúng chỉ có thể liều mạng bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này thật chặt mà thôi!
"Chủ nhân!" Nam nhân tóc đỏ quay sang Vân Tiêu, tôn kính hỏi: "Ngài tính xử lý đám linh thú to gan lớn mật này thế nào?"
Vân Tiêu không nói gì, chỉ nhìn về phía Vân Lạc Phong bên cạnh.
Thấy động tác này của Vân Tiêu, nam nhân tóc đỏ lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nhìn Vân Lạc Phong: "Chủ mẫu, xin chủ mẫu hạ mệnh lệnh!"