Vì sao những người này đều chưa từng gặp Hồng Loan?
"Vân cô nương!" Tùng Mộc trầm ngâm nửa ngày, nói: "Đại đa số các chủng tộc Thú tộc ở Thú Châu đều đã tiến đến đây, ngay cả Phượng tộc cũng đến, nếu như vẫn không có tin tức của người mà cô nương muốn tìm, ta đề nghị cô nương nên đến Long Sơn một chuyến!"
"Long Sơn?"
"Không sai, Long Sơn là nơi đóng quân của chủng tộc cường đại nhất Thú Châu, Long tộc!"
Vân Lạc Phong trầm mặc.
Thật lâu sau, nàng hơi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nheo lại hai tròng mắt: "Một khi đã như vậy, chúng ta liền đến Long tộc một chuyến."
"Chủ mẫu". Phượng Nguyệt mới vừa đi vào, liền nghe được lời này của Vân Lạc Phong, vội vàng xung phong nhận việc: "Chuyện này có cần Phượng tộc chúng ta hỗ trợ hay không?"
Phượng tộc cùng Long tộc, là hai thế lực đứng đầu tại Thú Châu......
Cho nên, nếu Phượng tộc nhúng tay vào, xác thực có thể tìm được Hồng Loan nhanh hơn......
Nhưng mà......
"Ngươi phái người đi tìm tung tích Hồng Loan, ta cùng Vân Tiêu tự mình đi một chuyến đến Long tộc."
Trước không nói có phải Long tộc bắt Hồng Loan đi hay không?
Nhưng lỡ như Hồng Loan thật sự rơi vào trong tay Long tộc......
Như vậy, một khi dùng đến vũ lực, có lẽ sẽ mang nguy hiểm đến cho Hồng Loan.
Việc cấp bách nhất, chỉ có thể là nàng cùng Vân Tiêu tự mình đi trước một chuyến!
"Mặt khác, ta không hy vọng bất luận kẻ nào biết ta đi tìm Hồng Loan, cũng không được cho người khác biết ta với Phượng tộc có quan hệ, chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm an toàn cho Hồng Loan!". Vân Lạc Phong trầm ngâm nói, giọng điệu nàng rất là nghiêm túc, ánh mắt lẳng lặng nhìn nam nhân tóc đỏ trước mặt.
"Vâng, chủ mẫu!"
Phượng nguyệt cung kính ôm quyền, rồi sau đó, hắn lập tức phái người phong tỏa tin tức.
Nhiều linh thú như vậy, muốn bọn chúng ngậm miệng, cũng không phải là chuyện dễ, dù vậy, có Phượng tộc tại đây cưỡng bức, không có bất luận kẻ nào dám phản kháng!
"Phó minh chủ đã trở về!"
Đúng lúc này, một giọng nói mang theo vui mừng từ ngoài cửa truyền đến.
Trước đó mọi người còn ngồi trên ghế, vừa nghe lời này, xọat một tiếng liền đứng lên, trong mắt bọn họ hàm chứa sự kích động.
"Phó minh chủ đã trở về?"
Ngài thật sự đã trở về......
......
Sân ngoài được cây cối um tùm bao quanh, nam nhân toàn thân mặc áo gấm vừa bước vào thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trên bầu trời đang phất phới lá cờ hình phượng hoàng, bên dưới lá cờ phượng hoàng kia, là những thủ lĩnh Thú tộc, hai tay chúng đặt sau gáy, ngồi xổm trên đất, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hắn có chút ngu ngơ, giống như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc.
"Nơi này...... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Phó minh chủ!"
Bỗng nhiên, những hình dáng quen thuộc nhanh chóng từ trong phòng chạy ùa ra, đi tới trước mặt hắn.
"Phó minh chủ, cuối cùng người cũng đã trở về."
Nam nhân được gọi là Phó minh chủ kia, ngơ ngác nhìn những ánh mắt chứa đầy kích động của các bằng hữu trước mặt, hắn sờ sờ cái ót, hỏi: "Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tại sao ở đây lại có nhiều linh thú như vậy? Còn có cả phượng hoàng? Đám phượng hoàng đó tại sao không có giết các ngươi?"
"Phó minh chủ, lần này chúng ta gặp được cứu tinh, vốn dĩ Truy Phong liên minh nhất định sẽ thảm bại, không nghĩ tới lại xuất hiện hai ân nhân cứu mạng, ngay cả Phượng tộc đều là thủ hạ bọn họ, cũng chính là vì bọn họ, chúng ta mới được cứu, từ giờ không cần lo lắng bị linh thú truy sát nữa."
Cả đám đều vô cùng xúc động, câu chuyện càng kể càng sinh động, ngay cả vẻ mặt cũng tràn đầy sùng bái và kính ngưỡng.
Nam nhân chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn lên, khi hắn thấy một người nữ tử mặc bạch y từ bên trong bước ra, thì lại càng ngây ngẩn hơn.....
Vân Lạc Phong cũng đứng khựng lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào nam nhân áo gấm trước mặc, khóe môi từ từ gợi lên một độ cong tà khí.