Trong đại sảnh, Khúc Lâm cau mày nhìn đứa bé gái đứng bên dưới, trong ánh mắt ông ta lộ ra tia sáng sắc bén.
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn, có chịu trở thành người Khúc gia ta hay không? Trở thành thê tử con trai ta không?”
Diệp Quân cười lạnh, gương mặt anh khí hiện lên vẻ thà chết không chịu khuất phục, nét ổn trọng kia hoàn toàn không hợp với số tuổi của bé.
“Ngươi có hỏi bao nhiêu lần, thì câu trả lời của ta cũng chỉ có một, không muốn!”
“To gan!”
Khúc Lâm đập mạnh một chưởng lên bàn, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi là do ta bỏ tiền mua về, tất nhiên phải nghe lời ta! Khúc gia có địa vị rất cao tại Vô Tận Thành này, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngươi có thể trở thành vị hôn thê của con trai ta, là phúc khí mà ngươi tích được, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Nghe được lời này, Diệp Quân quay đầu đi, nhìn về phía tên tiểu tử đứng bên cạnh Khúc Lâm đang nhìn chằm chằm bé mà chảy nước miếng, đôi mắt phượng tròn xoe nheo lại thành hẹp dài, rồi xẹt qua một tia nguy hiểm.
Giọng nói bé trước sau vẫn non nớt, lại mang theo cứng cỏi dị thường: “Diệp Quân ta còn chưa sa sút đến nỗi phải gả cho một tên ngốc!”
“Ngươi……”
Nếu không phải vì hôn sự của con trai, Khúc Lâm thật sự hận không thể một chưởng đánh chết con nha đầu thúi này!
“Cha!” Thiếu niên kia kéo kéo ống tay áo Khúc Lâm, nhưng một hai mắt thì vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tiểu muội muội lớn lên thật là xinh đẹp, Duyệt nhi muốn tiểu muội muội chơi cùng.”
Giọng nói thiếu niên làm lửa giận của Khúc Lâm tiêu tan, ông ta trều mến nhìn con trai mình.
“Được được được, tiểu muội muội nhất định sẽ chơi cùng Duyệt nhi, chỉ cần Duyệt nhi thích, cha đều sẽ lấy về cho con.”
“Cha, vậy sau này hãy để tiểu muội muội ngủ chung giường với Duyệt nhi, Duyệt nhi muốn ăn miệng của tiểu muội muội.” Thiếu niên ngây ngốc cười, hắn hoàn toàn không cảm thấy Diệp Quân là một con người.
Mà chỉ là một món đồ chơi của cha hắn cho.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Quân càng ngày càng khó coi, đặc biệt là khi nghe câu cuối cùng của Khúc Duyệt, bé hoàn toàn biến sắc.
“Ghê tởm!”
Bé lạnh lùng ném xuống một câu này, rồi không thèm nhìn đến Khúc Duyệt nữa.
“Nha đầu thúi, xem ra ta không dạy dỗ ngươi một chút thì ngươi sẽ không biết được vị trí của mình ở đâu.”
Khúc Lâm không chịu được nhất chính là có người sỉ nhục con trai mình, cho nên vừa nghe thấy lời này của Diệp Quân thì ông ta liền vọt tới trước mặt bé rồi tát một cái thật mạnh lên mặt Diệp Quân.
Thiên phú Diệp Quân không bằng Diệp Tà, nhưng so ra cũng là một thiên tài hiếm có.
Tuy nhiên, bé chỉ mới năm tuổi mà thôi. Một đứa bé năm tuổi thì có thể có được sức lực bao lớn chứ?
Bởi vậy, đối mặt với khí thế áp đảo của Khúc Lâm, Diệp Quân không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, nên bé đã phải hứng trọn cái tát của ông ta.
Chát!
Tức thì, bên má Diệp Quân sưng lên, vừa rát vừa đau.
Thế nhưng……
Diệp Quân đem nước mắt sắp tràn ra ngoài nén ngược lại hết vào trong, tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Khúc Lâm.
“Vô Tận Thành này là địa bàn của Khúc gia ta, ngươi chống lại Khúc gia, đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết!” Khúc Lâm cao ngạo hất cằm, thần sắc vô cảm nhìn Diệp Quân: “Huống chi, con trai ta dù ngốc thì cũng là người kế thừa duy nhất của Khúc gia, ngươi gả cho nó thì chính là thiếu phu nhân Khúc gia, đừng nói là hưởng không hết vinh hoa phú quý, mà Vô Tận Thành này cũng mặc tình ngươi đi ngang đi dọc!”
Khúc Lâm thật không hiểu, cơ hội một bước lên trời tốt như thế đặt ngay trước mắt, tại sao tiểu nha đầu này cứ nhất quyết cự tuyệt?
Chẳng lẽ, tiểu nha đầu này có thể chống đỡ được sức dụ hoặc lớn nhường ấy?
“Diệp Quân!” Giọng điệu Khúc Lâm chậm lại, tiếp tục khuyên: “Trở thành thiếu phu nhân Khúc gia ta, cho dù ngươi muốn tiến vào thượng tầng của Y Tháp, ta cũng có thể để ngưới của Khúc gia an bày cho ngươi……”