“Phong nhi, lão gia tử cùng nhị thúc ngươi, bọn họ đều rất nhớ ngươi,” ánh mắt Ninh Hân ôn nhu dừng ở trên người Vân Lạc Phong, “Ngươi có muốn cùng nhau trở về không?”
“Được.”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu.
Từ biệt năm năm, nàng xác thật phải trở về gặp lão gia tử cùng nhị thúc một lần……
……
Phong Vân Quốc.
Phía trên một tòa ngôi mộ, Vân Thanh Nhã ngồi ở sườn núi, trước mặt hắn là một bầu rượu, trong tay cầm một cây trường tiêu màu ngọc bích, đặt trên môi nhẹ nhàng thổi.
Ở trước mặt hắn, là ba phần mộ.
Trong đó, có hai phần mộ vừa bị di chuyển đến, nhưng trên mặt phần mộ tự như lại phá lệ chói mắt.
Chỉ thấy phía trên hai bia mộ được khắc hai dòng chữ.
Vân Dương!
Bạch Linh!
Vân Thanh Nhã lẳng lặng nhìn ba mộ bia, bên trong mắt hiện lên kích động đau thương.
“Đại ca, đại tẩu, ta cùng lão gia tử hiện giờ đã rời Long Khiếu Đại Lục, cũng đem phần mộ của các ngươi di chuyển đến bên cạnh mộ bia của Giản tướng quân,” trên khuôn mặt tuấn mĩ nhàn nhạt tươi cười, “Nói vậy, ở bên kia âm phủ, ngươi đã nghe Giản tướng quân nói rõ sự tích những năm gần đây của Phong nhi, mà các ngươi…… Cũng có thể an tâm.”
“Phong Nhi chẳng những tìm được phu quân như ý, mà thực lực của bản thân cũng kinh hãi thế tục, nếu các ngươi còn sống, nhất định sẽ vì nàng hiện giờ có cảm giác thành tựu đến vui mừng.”
“Đúng rồi, đại ca…… Ta quên nói cho ngươi, ta đã thành thân, thê tử của ta rất tốt, ta rất yêu nàng, nữ nhi của ta lại ngây thơ đáng yêu, cũng làm cho tâm ta đều nhũn, nếu các ngươi ở đấy nhất định sẽ vì ta cảm thấy cao hứng.”
“Ở trên đời này, ta kính trọng người không nhiều lắm, đại ca, ngươi cùng đại tẩu đều là hai người anh hùng dân tộc, đại tẩu tài giỏi không thua nam nhi, toàn làm người động dung, chờ nào một ngày nào đó ta cũng thâm nhập địa phủ, là có thể cùng các ngươi gặp nhau……”
“Đại ca, đại tẩu, Giản tướng quân, ta kính các ngươi một ly.”
Vân Thanh Nhã buông ngọc tiêu, tay nâng ly rượu, hướng trên mặt đất rải xuống.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một trận tiếng chim ưng, Vân Thanh Nhã nhướng mày nhìn lại, trong phút chốc một đám chim ưng mang huy hiệu Diệp gia xuất hiện bên trong tầm mắt hắn.
Trên lưng những con ưng này có người đứng, đồng thời cũng ánh vào tròng mắt hắn……
“Hân nhi đã đem Thủy nhi trở lại?” Vân Thanh Nhã cong cong khóe môi, vốn định mở miệng nói chuyện lại bỗng nhiên thấy Ninh Hân sóng vai mà đứng cùng bạch y nữ tử.
“Phong nhi?”
Hắn ngẩn ra một chút, trong con ngươi ưu thương nay hiện ra một mạt vui sướng.
“Phong nhi đã về?”
Năm năm……
Trời biết trong năm năm này, người thân ở Vô Hồi Đại Lục mong nàng tồn tại biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, nha đầu này vừa đi chính là năm năm, không có tin tức, mặc dù thực lực của nàng có được sự tin tưởng của người Vân gia nhưng lại không thể không vì nàng lo lắng……
“Nhị thúc?”
Nghiễm nhiên Vân Lạc Phong cũng đã thấy Vân Thanh Nhã đứng ở phía dưới, nàng liền từ trên lưng chim nhảy xuống tới.
“Nhị thúc, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vân Thanh Nhã cười: “Ta đem phần mộ của cha mẹ ngươi di chuyển đến nơi đây, trên cơ bản mỗi tháng ta đều phải tới cùng bọn họ trò chuyện, còn có Giản tướng quân…… Lúc trước hắn liều mình cứu Diệp Cảnh Thần, ta cũng nên thường xuyên đến thăm hắn.”
Nghe được Vân Thanh Nhã nói, Vân Lạc Phong chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện phần mộ phía sau.
“Cha, nương, ta đã trở về,” nàng nhàn nhạt giơ khóe môi, “Ta đã nhiều năm không có tới vấn an các người, các người có trách ta?”
“Bất quá……” Vân Lạc Phong hơi hơi một đốn, “Bích Tiêu có nói qua, muôn vàn thế giới, việc lạ gì cũng có, nếu trên đời này thật sự có âm phủ, ta đây có đem âm phủ đào tới trời, cũng sẽ cứu các ngươi ra!”