Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1668: Diệp Kì bị bắt (một)



Edit: Quỳnh Lê.

Đối mặt với mặt dày vô sỉ của lão gia tử, Vân Lạc Phong còn có thể nói được cái gì đó sao?

"Được, về sau có thứ gì tốt, ta sẽ mang tới cho ngươi đầu tiên."

Dù sao, nàng nỗ lực đến bây giờ đều là vì người thân của nàng.

Nếu như người nhà đều không còn, thì điều ấy có ý nghĩa gì?

"Đúng rồi, thuận tiện ta muốn nói, sau khi ta giúp Diệp lão gia trị thương xong thì ta sẽ rời đi?"

Ngón tay Vân Lạc đang vỗ nhẹ Sinh Mệnh Qủa liền cứng đờ, thật lâu sau khi cố chặn lại cảm xúc, hắn mới bình tĩnh trừng mắt nhìn mắt Vân Lạc Phong.

"Ngươi tính toán rời đi bao lâu?"

"Không rõ ràng lắm......" Vân Lạc Phong xoa xoa mũi, "Bất quá, cuối cùng ta vẫn sẽ quay lại nơi này."

Khi ly biệt là một câu chuyện đau buồn.

Nhưng mà, Vân Lạc chưa bao giờ đem nội tâm của chính mình biểu hiện ra ngoài, vì sợ làm ảnh hưởng đến Vân Lạc Phong.

Chính mình có cháu gái phải đi trên con người bản thân nó chọn, hắn thân là người nhà càng không thể làm liên lụy đến bước chân của nó......

Vân Thanh Nhã nhìn vào mắt phụ thân, rồi lại chậm rãi nhìn hướng Vân Lạc Phong, bên môi hơi hơi gợi lên một độ cong nho nhỏ.

"Phong nhi, ngươi cứ làm việc mà mình muốn làm, nhị thúc sẽ ở đây chờ ngươi."

Trong lòng Vân Lạc Phong chảy một dòng nước ấm.

Cuộc đời này có được người nhà, nàng đã đủ rồi.

"Hừ!" Vân Lạc hừ một tiếng, giả bộ tức giận nói, "Ngươi chưa lần nào nào đáp ứng lão tử, đã nói lần này trở về liền thành thân với Vân Tiêu, vậy hiện tại ngươi nói cho ta biết Vân Tiêu đang ở nơi nào?"

Vân Lạc Phong khóe miệng vừa kéo: "Lần sau, lần sau ta nhất định sẽ mang hắn về."

"Nha đầu thúi, ta nói cho ngươi biết ta chỉ nhận Vân Tiêu làm cháu rễ, nếu ngươi đã gây ra chuyện rồi làm kẻ kéo quần lên không nhận người, lão tử nhất định sẽ đá nát mông của ngươi."

Trên trán Vân Lạc Phong tràn đầy hắc tuyến.

Nàng rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc Vân Tiêu là cháu ruột của ngươi, còn nàng là nhặt được sao?

Lúc này, đã có người đem Diệp lão nâng vào trong phòng, Vân Lạc Phong cũng không nói thêm nữa câu, nàng cất bước đi vào phòng, bắt đầu xuống tay trị liệu thân thể Diệp lão.

Lấy thực lực hiện giờ của Vân Lạc Phong kết hợp với linh dược, dù Diệp lão chỉ còn có một hơi thở, nàng đều có thể cứu hắn trở về.

Vì vậy, chỉ một lát sau, Diệp lão đã mở mắt.

Thình lình đập vào mắt ông đó là khuôn mặt đẹp như họa.

"Phong nhi...... Ngươi đã trở lại?"

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: "Ta đã trở về, hơn nữa là cùng Vân Tiêu trở về, đáng tiếc hắn có chuyện khác phải làm, vì vậy, ta liền trở về một mình."

"Linh nhi cùng Thần nhi, ngươi có gặp bọn họ chứ?"

Vân Lạc Phong giật mình: "Cha mẹ?"

"Trước đây không lâu, bọn hắn đã đi hướng Thất Châu Đại Lục, ngươi không có nhìn thấy bọn họ sao?"

Nghe được thanh âm của Diệp lão, Vân Lạc Phong khẽ cau mày, lắc đầu.

"Ta vẫn chưa thấy bọn họ ở Thất Châu Đại Lục, nếu như bọn họ cũng đi đến đó, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp nhau."

Diệp lão há miệng thở dốc, vốn định nói cái gì đó, lời đến bên miệng lại bị nuốt trở vào.

"Phong nhi, lần này ngươi trở về, có phải lại phải rời khỏi nữa hay không?"

"Đúng vậy, ta còn có chuyện quan trọng muốn đi làm."

Vì phòng ngừa có người đánh chủ ý lên Diệp gia, nàng cần phải đi Thánh Nữ tộc một chuyến, giải quyết trận tranh cãi này.

"Được, vậy ngươi cứ đi, vô luận như thế nào, đều phải an toàn trở về."

Diệp lão nhàn nhạt cười, thanh âm không hề suy yếu tựa lúc ban đầu, thân thể cũng đã dần dần khôi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.