“Hiên tại ta muốn vào bên trong, nếu cản trở ta, giết không tha!”
Cản trở ta, giết không tha!
Thanh âm nữ tử bừa bãi mà khí phách trong không trung, vang vọng không thôi.
“Vân Lạc Phong, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng Thánh Nữ tộc chúng ta cũng không kém gì ngươi!”
Sắc mặt Tần Tuyết một mảnh lạnh băng, từ sau khi nàng làm hộ pháp của Thánh Nữ tộc, chưa có ai dám đối đãi với nàng như thế!
Xôn xao!
Cuồng phong kích động, khí thế kéo đến.
Tóc Tần Tuyết bay múa không ngừng, con ngươi rét lạnh vô cùng.
Vân Lạc Phong không dao động, ánh mắt tà khí nhìn hơi thở bộc phát trên người Tà Tuyết.
“Vân Lạc Phong, ta sẽ cho ngươi biết chỉ vì sự cuồng vọng của chính mình mà phải trả giá đại giới!”
Oanh!
Thân mình Tần Tuyết hóa thành một đạo cơn lốc, nhanh chóng vọt về hướng Vân Lạc Phong, sắt khí trên người nàng bộc phát, tính toán đem nữ tử trước mắt lập tức chém giết tại đây.
Đối mặt với khí thế hung mãnh của Tần tuyết, Vân Lạc Phong chậm rãi nâng tay lên……
Hai lực lượng chạm vào nhau.
Lực lượng cường đại quanh thân hai người tự khuếch tán mà ra, cuốn lên một mảnh bụi đất, những đệ tử Thánh Nữ tộc đứng gần trong nháy mắt đều bị lực lượng này thổi bay đi, chật vật té ngã trên đất.
“Phụt!”
Tần Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, lui về phía sau hai bước, khuôn mặt dữ tợn chăm chú nhìn nữ tử trước mặt.
Cùng nhau so sánh thì Vân Lạc Phong thật ra trấn định hơn rất nhiều.
Nàng lắc lắc cánh tay có chút tê dại, mắt đen tà khí chăm chú nhìn Tần tuyết.
“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, Diệp Kỳ đang ở nơi nào?”
Nếu……
Thánh Nữ tộc khăng khăng không giao người ra, nàng không ngại mở ra một đường máu.
“Ha hả.”
Tần tuyết nở nụ cười âm trầm.
“Vân Lạc Phong, ta công nhận ngươi là thiên tài! Nhưng nếu ngươi tới sớm mấy ngày, có lẽ ta sẽ chết ở trên tay ngươi, chỉ tiếc, hôm nay trưởng lão của chúng ta sẽ xuất quan, dù ngươi có cường đại, thì đối với thực lực này, cũng sẽ không chịu được một kích……”
Trong lúc Tần Tuyết nói những lời này, linh khí vốn dĩ đang dao động trên hư không cấm địa sau núi liền biến mất, ngay sau đó, thanh âm già nua mang theo trầm thấp vang lên trong không trung.
“Lão phu bế quan mấy năm, lần này thật vất vả xuất quan, liền có người đến Thánh Nữ tộc quấy rối, không biết ngươi cùng chúng ta có thù hận gì? Lại xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Trưởng lão?
Trong lòng Tần Tuyết vui vẻ, vội vàng nhìn về vài đạo bóng dáng dần hiện ra trong hư không.
Số người trong hư không cũng không nhiều, chỉ có ba người.
Nhưng ba người này lại là trưởng lão của Thánh Nữ tộc, cũng là một trong những người mạnh nhất.
“Trưởng lão, các ngươi rốt cuộc cũng đã xuất quan.”
Mười mấy năm……
Từ mười mấy năm trước, sau khi tộc trưởng mất, các trưởng lão liền cùng nhau tiến vào bế quan, bỏ lại Thánh Nữ tộc! Hiện giờ đã mười mấy năm qua đi, bọn họ nhất định thành công liền quyết định xuất quan.
Bất quá……
Trưởng lão bế quan, chỉ có nhân tài của Thánh Nữ tộc biết, nếu không, để người ngoại giới biết được, địa vị của Thánh Nữ tộc sẽ khó giữ được!
Đây cũng là vì sao mà Thánh Nữ tộc lại vô duyên vô cớ biến mất……
Thánh Nữ tộc không có nam nhân, cho dù là trưởng lão, cũng đều là nữ tử.
Ba nữ tử này có vẻ thực trẻ, có lẽ là do bảo dưỡng khéo léo, làm khuôn mặt không có lưu lại dấu vết của năm tháng, duy nhất một đầu tóc bạc thể hiện tuổi tác của bọn họ.
“Bái kiến Hồng Y trưởng lão, Thanh Y trưởng lão, Lục Y trưởng lão.”
Người của Thánh Nữ tộc nhìn đến vài trưởng lão xuất hiện, liền quỳ xuống, nói.
Bất quá, trong cách xưng hô của bọn họ, đều là dựa theo quần áo.