Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1689: Bạch Túc (2)



Edit: Sahara

Lâm Nhược Bạch bĩu môi, nàng không phải là tiểu nha đầu ngây thơ như lúc mất trí nhớ nữa, làm sao lại không nhìn ra bọn người này khinh thường sư phụ mình?

Tuy nhiên……

Ngay lúc Lâm Nhược Bạch muốn phát lửa giận thì lại bị Vân Lạc Phong kéo lại.

Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, rồi ngẩng đầu nhìn phía ba vị trưởng lão.

“Tại sao các ngươi lại cảm thấy ta nhất định sẽ nguyện ý khuyên tiểu Bạch lưu lại?”

“Chuyện này……”

Thanh y trưởng lão hơi khựng lại, sao bà ta có thể nói ra suy nghĩ trong đầu mình trước mặt thiếu tộc trưởng được?

“Là vì ngươi cho rằng, ta sẽ dòm ngó đến thế lực của Thánh Nữ Tộc các ngươi?” Vân Lạc Phong tà tà cong môi, đảo ánh mắt qua tất cả mọi người một lượt: “Nếu tiểu Bạch không muốn lưu lại, ta sẽ không miễn cưỡng nó! Nếu nó muốn lưu lại, ta cũng sẽ không ngăn cản……”

“Huống chi, tiểu Bạch thân là đồ đệ của ta, cho dù nó có muốn cả Thất Châu Đại Lục này, ta cũng sẽ đánh hạ rồi đưa cho nó!”

Giọng nói cuồng vọng của Vân Lạc Phong đánh mạnh vào lòng tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

“Hỏa Hỏa, muội giải quyết tất cả những kẻ đã tham dự bắt cóc Diệp Kỳ, rồi đưa Diệp Kỳ đến Quân gia!” Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, giữ chặt tay nhỏ của Lâm Nhược Bạch, nói: “Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!”

“Dạ!”

Lâm Nhược Bạch cười sáng lạn, lộ ra hai cái răng nanh, ngây thơ đáng yêu.

Cả đời này của nàng, chỉ nguyện ý đi theo sư phụ chinh chiến sa trường, chứ không phải muốn sở hữu cái Thánh Nữ Tộc này.

“Đợi đã!”

Ba vị trưởng lão quýnh lên, muốn đi tới ngăn cản Lâm Nhược Bạch, thì đúng vào lúc này, một âm thanh nương theo gió vang to, ngập tràn sát khí.

“Tiểu Thụ, ai dám ngăn trở chúng ta rời đi, giết không tha!”

Nghe được lời này, ba vị trưởng lão dừng lại.

Nếu bọn họ liều chết đánh một trận, chưa chắc đánh không lại Tiểu Thụ, hơn nữa Thánh Nữ Tộc vẫn còn một át chủ bài, bọn họ hoàn toàn có thể giữ Lâm Nhược Bạch lại.

Nhưng mà, sau đó, Thánh Nữ Tộc cũng sẽ bị tổn thất nặng nề……

Như thế, có đáng không?

Thiếu tộc trưởng còn trẻ, muốn bồi dưỡng cũng cần thêm mấy năm nữa, mà Thánh Nữ Tộc, nếu mất đi con át chủ bài kia, cùng với việc ba người họ bị thương, thì nhất định sẽ bị cường địch thừa cơ tấn công, đồng thời cũng khiến thiếu tộc trưởng tức giận.

Đây rõ ràng là một cuộc mua bán chỉ có lỗ, không có lời……

Sau khi ba vị trưởng lão đắn đo trong lòng một phen, thì không ngăn cản Lâm Nhược Bạch rời đi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng nàng từ từ biến mất.

……

“Tiểu Bạch, lựa chọn không lưu lại Thánh Nữ Tộc, con có hối hận không?”

Trên sơn đạo, Vân Lạc Phong dừng bước, quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, mặt mày nghiêm túc hỏi.

Lâm Nhược Bạch lắc lắc đầu: “Con lưu lại Thánh Nữ Tộc, nhiều lắm cũng chỉ là tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, nhưng đi theo sư phụ thì có thể lang bạt khắp thiên địa rộng lớn.”

Lúc này Lâm Nhược Bạch đã đưa ra một quyết định khiến nàng vĩnh viễn không hối hận!

“Kỳ thật, nếu như con ở lại, có lẽ.... Con sẽ có thể tìm được tung tích của mẫu thân con.”

Đây cũng chính là nguyên nhân mà ban đầu Vân Lạc Phong do dự.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của Lâm Nhược Bạch.

Lâm Nhược Bạch tươi cười: “Sư phụ, nếu là người, người có vì tìm kiếm tung tích của mẫu thân mà trói mình vào một thế lực không được tự do không?”

Thánh Nữ Tộc quy tắc quá nhiều, chỉ một quy tắc không được xuất giá cũng đã khiến Lâm Nhược Bạch không thể chấp nhận rồi.

Cho nên, nếu Vân Lạc Phong ở vị trí của Lâm Nhược Bạch, nàng cũng sẽ không lựa chọn lưu lại.

“Con tin tưởng, bằng vào chính mình, con cũng có thể tìm được mẫu thân.” Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, nàng nhìn về phía Tiểu Mạch đang đi từ trên núi xuống, nụ cười càng thêm tươi tắn “Huống chi, con còn muốn nghênh thú Tiểu Mạch làm phu quân, thì sao có thể lưu lại Thánh Nữ Tộc?”

Tiểu Mạch mới vừa đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, liền nghe được lời này của Lâm Nhược Bạch, gương mặt hắn liền đỏ ửng, rồi trừng mắt nhìn Lâm Nhược Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.