Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1696: Quyết định của Cẩm Dục (3)



Editor: Thảo Diệp

Chỉ là nàng không ngờ, thì ra, nghĩa mẫu cũng có nhà mẹ đẻ!

Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của nghĩa mẫu còn ở Thất Châu Đại Lục! Từ nay về sau, còn ai dám coi khinh nghĩa mẫu?

Trong lòng Quân Huyễn cũng rất khó chịu, hắn không ngờ muội muội mình đã chịu nhiều tổn thương như vậy.

“Tiêu gia đâu? Tiêu gia thương tổn muội muội đang ở chỗ nào?”

Khóe môi Vân Lạc Phong giương lên: “Đã sớm bị Vân Tiêu diệt.”

“Diệt hay lắm!”

Giọng Quân Huyễn mang theo mười phần khí thế, mặc dù Tiêu gia đã bị diệt, hắn vẫn có một loại xúc động muốn lôi Tiêu gia bọn chúng từ Địa Ngục ra tẩn cho tơi tả.

“Diệp Kỳ, Quân gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, muội ở đây an toàn hơn so với đi theo ta.”

Thực lực của Tiểu Mạch ở cảnh giới Thánh Linh Giả.

Từ sau khi Lâm Nhược Bạch thức tỉnh thực lực cũng tăng mạnh, ở Tàng Thần Sơn vô cùng nguy hiểm kia, tự bảo vệ mình không thành vấn đề.

Nhưng Diệp Kỳ thì không như vậy...

Thực lực của nàng quá yếu, đến mức bất kì một con linh thú nào trong tàng Thần Sơn cũng có thể giết nàng.

Vậy nên làm sao Vân Lạc Phong mang Diệp Kỳ đi mạo hiểm được?

Diệp Kỳ ngẩn ra, vốn định nói gì đó, nhưng lời tới miệng lại rồi lại nuốt về.

“Vậy tẩu... đi đường cẩn thận.”

Nàng không nói nhiều lời.

Nhưng ý quan lại hiện ra rõ ràng.

Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, chậm rãi quay người.

“Tiểu Mạch, Tiểu bạch, chúng ta đi.”

Nói xong, nàng không hề quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.

...

“Vân Lạc Phong!”

Vân Lạc Phong vừa mới ra khỏi Quân gia, một bóng người đi từ sau đến, làm bước chân nàng bất giác ngừng lại.

Nàng hơi quay người, tầm mắt dừng trên người thị nữ tuyệt mĩ ở phía sau.

Thị nữ này thật đẹp, nàng diễm lệ tận trong xương, nhưng Vân Lạc Phong có thể khẳng định, bản thân mình không biết nàng.

“Ngươi gọi ta?”

Vân Lạc Phong chỉ mình, hé môi hỏi.

“Đúng, ta tìm cô.”

Cẩm Dục ngẩng đầu, có lẽ vì dọc đường vội vàng chạy đến đây nên mái tóc của nàng có chút rối loạn, nhưng không che được dung mạo tuyệt sắc.

“Chúng ta biết nhau sao?” Vân Lạc Phong nhíu mi, tiếp tục hỏi.

“Cô không quen biết ta, nhưng hẳn cô biết... Bạch Túc!”

Hai tiếng Bạch Túc vừa phát ra, Lâm Nhược Bạch và Tiểu Mạch lập tức cảnh giác, một trái một phải vây quanh Vân Lạc Phong.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Giọng Tiểu Mạch rất không khách khí: “Tìm chủ tử ta có chuyện gì?”

Cẩm Dục mím đôi môi đỏ, đột nhiên nàng quỳ xuống trước mặt Vân Lạc Phong, lời nói mang theo cầu xin.

“Vân cô nương, ta là thị nữ bên cạnh Bạch Túc, cầu xin cô giúp ta, cũng là giúp chủ tử của ta...”

Đúng vậy, đây là quyết định cuối cùng của Cẩm Dục.

Nàng không tin Lạc Nhi, cho dù mình có giúp nàng giết Vân Lạc Phong, hơn nữa mang Vân Tiêu đến cung điện thì nàng ta cũng vẫn sẽ giam giữ chủ tử cả đời.

Cho nên, nàng mới chọn đặt hy vọng lên Vân Lạc Phong.

Sắc mặt Vân Lạc Phong sắc mặt hơi trầm xuống: “Bạch Túc năm lần bảy lượt muốn giết ta, vì sao ta phải giúp hắn?”

“Vân cô nương, ta biết, chỉ có cô mới có thể giúp chủ tử,” Ánh mắt Cẩm Dục nhìn Vân Lạc Phong chứa đầy cầu xin, “Hơn nữa, chẳng lẽ cô không muốn biết Vân Tiêu ở đâu sao?”

Vân Tiêu?

Hai chữ này giống như búa tạ, mãnh liệt đánh vào lòng Vân Lạc Phong, cũng làm sát khi trên người Vân Lạc Phong phát ra.

“Ngươi uy hiếp ta?”

Nàng nhẹ nhàng híp mắt, một tia hiểm trong mắt chợt lóe.

Cẩm Dục luống cuống, vội vàng giải thích: “Vân cô nương, cô hiểu lầm, lúc trước, chủ tử nhà ta gặp Quỷ Đế ở Tàng Thần Sơn, hai người chiến đấu một hồi, cả hai đều bị thương, chủ tử nhà ta bị chủ nhân Tàng Thần Sơn đưa về...”

“Chỉ là, chủ nhân Tàng Thần Sơn kia tu luyện công pháp đặc thù, có thể thay đổi ký ức của người khác! Nàng ta dùng cách này để làm chủ tử xem nàng ta thành Vân cô nương cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.