Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1701: Quá khứ của Vân Lạc Phong (bốn)



Edit: Củ Mì Xoăn

Dưới ánh mắt trào phúng của những người đó, tiểu nữ hài lẳng lặng đứng ở giữa đường cái, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch có vẻ hết sức bất lực, bóng dáng nhỏ gầy khiến người khác đau lòng.

Vân Tiêu không thể kiềm chế được sự đau lòng, hắn bước nhanh về phía tiểu nữ hài.

Cho dù nàng không thể nhìn thấy hắn, hắn cũng muốn làm bạn ở bên cạnh nàng……

Như thế cũng đủ rồi!

“Chủ nhân, mau trở lại……”

Đúng vào lúc này, trong đầu Vân Tiêu truyền đến một giọng nói đầy tức giận, trong nháy mắt, những hình ảnh trước mắt Vân Tiêu chợt vỡ vụn, hóa thành một màu đen tối, sau khi hắn phục hồi lại tinh thần, thì liền thấy ngay Tiểu Trùng Trùng mặt đầy lửa giận trừng mắt với hắn.

“không phải ta đã nói, người không thể đi loạn sao? Nếu không phải ta cảm nhận được đúng lúc, thì người sẽ bị lưu lại nơi đó vĩnh viễn.”

Sắc mặt Vân Tiêu dần dần trở lại với vẻ bình thường, hắn trầm ngâm nửa ngày, nói: “Ảo cảnh này là thật?”

Ảo cảnh thật có thể cảm nhận được ý muốn nguyên thủy nhất trong lòng người khác.

Mà từ lâu, Vân Lạc Phong đã nói cho hắn biết nàng không thuộc về thế giới này, hơn nữa còn từng đem thân thế của nàng miêu tả cho hắn nghe, hắn vẫn luôn muốn hiểu nhiều hơn về quá khứ của nàng.

Cho nên, vừa rồi hắn mới lạc vào quá khứ của Vân Lạc Phong…….

Tuy nhiên……

Ảo cảnh thật rất nguy hiểm, một khi đã bước vào ảo cảnh thật, thì sẽ bị giữ lại bên trong đó, vĩnh viễn không thể ra ngoài.

Giống như một u hồn, tồn tại ở bên kia thế giới.

“Chủ nhân, vừa rồi người đã nhìn thấy gì?” Tiểu Trùng Trùng nghi hoặc nhìn vào mắt Vân Tiêu.

Nó cũng đã nhận ra sát khí từ Vân Tiêu, nên mới bừng tỉnh phát hiện ra Vân Tiêu đã lâm vào bên trong ảo cảnh thật, không biết chủ nhân rốt cuộc đã nhìn thấy gì, mà lại có thể làm hắn tức giận như thế?

“Nếu…… Có một nơi không thuộc về thế giới này, có cách nào đi đến nơi đó không?”.

Những người đó đã thương tổn đến Phong Nhi của hắn như thế, hắn làm sao có thể buông tha bọn họ?

“Chắc là có thể...” Tiểu Trùng Trùng ngẫm nghĩ, nói: “Chỉ cần cái thế giới đó thật sự tồn tại, vậy sẽ có biện pháp đi đến đó, nhưng cụ thể là biện pháp gì thì ta không biết.”

“Nếu như…… Ta muốn trở lại quá khứ của người nào đó thì sao?”

“Tương lai không thể thay đổi, cho nên, người chỉ có thể đi qua thế giới đó, nhưng lại không thể trở về quá khứ được!"

Ngụ ý, sau này hắn có thể tìm được cách đến Hoa Hạ, nhưng lại không thể quay về thay đổi quá khứ của Vân Lạc Phong.

Xác thật……

Nếu quá khứ thay đổi, hắn cùng Vân Lạc Phong chưa chắc có thể được gặp nhau.

“Không thể trở về quá khứ cũng không sao, chỉ cần giết những người đó thì đã đủ rồi!”

Vân Tiêu cười.

Đây là lần đầu tiên Vân Tiêu lộ ra tươi cười khi không có Vân Lạc Phong bên cạnh.

Nhưng là……

Tiểu Trùng Trùng lại cảm nhận được sát khí lạnh lẽo, làm cho thân mình to mọng của nó nhịn không được phải rùng mình một cái.

Không biết là người nào đắc tội chủ nhân nhà mình, xem ra là hắn xong đời rồi!

“Người trẻ tuổi, đợi lão già này với!”

Lão giả vội đuổi theo sau, ông ha hả cười nói: “Tiểu gia hỏa, vừa rồi đa tạ ngươi đã giúp bộ xương già ta đây.”

Khi Tiểu Trùng Trùng cảm giác được Vân Tiêu lâm vào ảo cảnh thật, thì đồng thời nó cũng chú ý đến lão giả này.

Đương nhiên, đối với lão nhân này, nó không có dịu dàng như vậy, mà trực tiếp vươn móng vuốt ra tát cho ông ấy tỉnh lại.

Nghĩ đến đây, TiểuTrùng Trùng bĩu môi, thật không biết mấy người này vì sao lại dễ dàng rơi vào ảo cảnh như thế? chẳng lẽ là do thất tình lục dục của con người quá nhiều?

Trên thực tế, từ khi bóng dáng lúc Vân Lạc Phong còn nhỏ xuất hiện trước mắt Vân Tiêu, thì hắn đã nhận ra đây không phải là thật rồi. Nhưng do hắn quá muốn biết về quá khứ của Vân Lạc Phong, nên thà dấn thân mạo hiểm, cũng muốn biết nàng đã gặp phải những chuyện gì trong quá khứ....

Hiện tại đã biết, trong lòng hắn ngược lại càng thêm khó chịu, giống như bị đao đâm một nhát, đau đớn không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.