Giờ khắc này, trong đầu hắn tựa như có thứ gì đang vỡ vụn, giống như pha lê bị phá thành mảnh nhỏ.
“Vân…… Lạc Phong……”
Vô số đoạn ký ức ngắn ngủi hiện ra bên trong đầu của Bạch Túc, ban đầu là một khuôn mặt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng ở trước mắt.
“Chủ tử……”
Cẩm Dục gian nan từ trên mặt đất bò lên, ánh mắt lo lắng nhìn Bạch Túc.
Thân mình Bạch Túc lay động, bước đi cũng không xong, một đôi con ngươi tà khí tràn đầy lửa giận.
“Ngươi dám lừa gạt ta?”
Hắn chuyển hướng về phía Tần lạc, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Điểm yếu của bí thuật đó là khi gặp được người bị giả mạo sẽ lập tức tự giải trừ, vì vậy khi Vân Lạc Phong xuất hiện thì tất cả ký ức của Bạch Túc đều trở về.
Cũng chứng minh được sự thật của câu chuyện!
Buồn cười chính là, thị nữ đi bên cạnh lâu như vậy hắn lại không tin ngược lại hắn lại đi tin nữ nhân này!
“Ta muốn giết ngươi!”
Thừa dịp Tần Lạc còn chưa phục hồi tinh thần, Bạch Túc liền công kích về phía nàng, lửa giận phẫn nộ ở đáy mắt mãnh liệt phảng phất như có thể đốt cháy cả thế gian.
Tần Lạc tính kế hắn cũng không tính là gì……
Nhưng tưởng tượng đến mấy ngày nay hắn cùng Tần Lạc ở trên giường, trong lòng hắn liền có cảm giác buồn nôn, cái loại cảm giác so với nuốt ruồi bọ còn ghê gớm hơn.
“Hừ!”
Tần Lạc dần dần xoay người, nàng thoáng nhìn công kích của Bạch Túc liền hừ lạnh một tiếng, thân mình tầng tầng lớp lớp lui về phía sau.
“Bạch Túc, uổng công ta thích ngươi như thế, hơn nữa còn đem chính mình giao cho ngươi, nhưng hiện tại ngươi còn muốn giết ta? Ta đây sao lại có thể để ngươi mong muốn!”
Chỉ là một người nam nhân mà thôi, dù nàng có thích cũng quyết không cho phép hắn ở trên đầu mình mà làm càn.
Nếu không phải do thực lực của nàng bị phong bế, thì tất cả mọi người ở đây đều bị cho hóa thành tro rồi……
Oanh!
Bạch Túc công kích chiêu sau so với chiêu trước càng mãnh liệt, Tần Lạc né tránh cũng là mười phần cố hết sức, nàng cắn môi, mặt không biểu tình nói: “Bạch Túc, ngươi đối với ta nhẫn tâm như thế thì đừng trách ta
không niệm tình cũ……”
Trong khi Tần Lạc nói lời này thì cũng lắc mình một cái, lại lần nữa tránh thoát công kích của Bạch Túc.
Trong tay nàng lập tức móc ra một lá bùa màu vàng, từ đầu ngón tay bức ra một giọt máu rơi xuống lá bùa, đôi môi đỏ bừng lẩm nhẫm bùa chú.
Ngay sau đó, phịch một tiếng, lá bùa lập tức nổ mạnh.
“Là Phong Ấn Bùa Chỉ!” kiến thức của Quân Lâm Thiên so với những người khác thì rộng rãi hơn, thời điểm nhìn thấy lá bùa này hắn bất giác kinh ngạc ra tiếng, “Không ngờ trong tay của nữ nhân này lại có Phong Ấn
Bùa Chỉ trong truyền thuyết?”
“Phong Ấn Bùa Chỉ?” Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Quân Lâm Thiên.
“Nghe nói Phong Ấn Bùa Chỉ là phong ấn linh thú cực kỳ cường đại, bất quá ta cũng chỉ là nghe nói qua loại đồ vật này nhưng chưa gặp, không nghĩ tới lại nhìn thấy ở chỗ này.”
Cùng lúc với lời nói của Quân Lâm Thiên thì trước mặt Tần Lạc xuất hiện một bóng dáng khổng lồ.
Đó là một con Huyết Ngưu khổng lồ, trên đầu là cặp sừng với hai tròng mắt đỏ bừng, khuôn mặt dữ tợn, bốn chân không ngừng cọ xát trên mặt đất.
Sắc mặt Tần Lạc tái nhợt, thân thể lay động vài cái, cuối cùng vẫn kiên trì đứng lên.
“Luyện Ngục Huyết Ngưu, hãy giết hết tất cả người ở đây một người cũng không tha!” Nàng hất cằm, dù sắc mặt tái nhợt vẫn lộ vẻ cao ngạo như cũ.
Thật sự Tần lạc cũng không mấy dễ chịu.
Mỗi khi giải trừ phong ấn chắc chắn sẽ nhận lại hậu quả! Hậu quả đó là, Phong Ấn Bùa Chỉ bên trong linh thú sẽ hấp thụ nửa linh hồn của nàng để giải trừ phong ấn!