Hồng Loan mới từ trên bầu trời đi xuống liền thấy một đám người, trên mặt đều là kích động vui mừng đang chờ nàng trong sân.
“Lão đại, ngươi đã trở lại.”
“Ừ,” Hồng Loan nhướng mày, một bộ hồng y khí phách ở trong gió, “Các ngươi trở về đây khi nào?”
“Chúng ta cũng mới vừa đến còn chưa kịp đi dạo học viện, thì thấy lão đại đã trở lại.”
“Đã như vậy thì chúng ta đi thôi, trước tiên ta muốn đi thăm các trưởng lão, sau đó lại đi tìm các ngươii.”
Trong khi Hồng Loan nói xong lời này thì có một đám người đi vào đại viện.
Đi đầu chính là một nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi cũng là người thay thế Hồng Loan tiếp quản tiểu đoàn.
Năm năm trước tính tình Hồng Loan bá đạo lạnh nhạt, phàm là người nàng coi trọng thì nhất định phải tuyên chiến một lần, nếu không đáp ứng yêu cầu của nàng thì nàng nhất định sẽ cùng ngươi dây dưa cho đến
khi ngươi đồng ý chiến đấu mới thôi.
Cho nên, lấy tính tình của Hồng Loan sẽ không đi gặp gỡ các học sinh của học viện, càng miễn bàn là nhận một đám thủ hạ.
Năm đó, là nam nhân tên Trương Mặc này bị Hồng Loan hấp dẫn, sau đó liền trở thành người theo đuổi nàng, cũng là người thành lập nên thế lực thuộc về Hồng Loan.
Chỉ tiếc, từ khi Hồng Loan rời khỏi Tây Linh Học Viện liền không bao giờ gặp mặt bọn họ chỉ là trao đổi qua thư từ thôi.
“Hồng Loan, ngươi tới tìm Vân Lạc Phong sao? Chúng ta cũng vừa tới không lâu, không biết Vân Lạc Phong có đến học viện hay không nữa.” Trương Mặc gãi cái ót, cười ha hả nói.
Năm năm trước đây ở Tây Linh Học Viện không có ai là không biết sự tồn tại của Vân Lạc Phong, hiện tại chắc cũng giống như thế.
Nhưng khác ở chỗ là người bây giờ không biết bộ dáng của Vân Lạc Phong ra sao.
“Tìm Vân Lạc Phong là điều tất nhiên nhưng Tây Linh Học Viện giống như đã xảy ra chuyện gì, ta là học sinh đương nhiên là không thể ngồi không mà nhìn.”
Xôn xao!
Lúc Hồng Loan đi đến đoạn đường quanh co nhỏ hẹp thì đột nhiên ở trước tràn ra một đám người làm cho con đường càng trở nên thêm nhỏ hẹp.
Lông mày Hồng Loan bất giác nhíu lại.
“Đám người này không biết đến đây để làm gì.” Trương Mặc nhìn thấy nhiều người tự nhiên ở đâu ra thì nhíu mày nói.
“Ngươi là Hồng Loan? Đệ nhất Thiên bảng của năm năm trước sao?”
Đột nhiên từ trong đám người truyền ra một thanh âm vui sướng.
Trong phút chốc, một thiếu nữ có diện mạo thanh tú bước ra từ trong đám người.
“Các ngươi có việc gì sao?”
Nhìn thấy đám người này là học sinh của học viện thì giọng điệu của Hồng Loan cũng nhẹ lại.
Mặc dù năm đó nàng đem Tây Linh Học Viện trở thành nơi để ẩn thân, nhưng đối với học viện thì cảm tình vẫn giữ trong lòng như xưa.
“Hồng Loan sư tỷ,” Âu Lan nở nụ cười ngọt ngào, “Ngươi đã bao giờ nghe qua danh tiếng của ca ca ta, Âu Phi chưa?”
Ánh mắt Hồng Loan hiện vẻ nghi hoặc: “Không quen biết.”
“Không quen biết? Sao lại có thể?”
Âu Lan sợ hãi kêu một tiếng.
Danh tiếng của ca ca mình ở học viện mãnh liệt như tế đến cả người bên ngoài cũng biết đến, theo lý thuyết Hồng Loan từng là học sinh của học viện thì sẽ càng rõ hơn chứ.
Nàng lại nói là không quen biết!
Nhất định là do nàng sợ mất mặt, thân là một nữ nhân không có khả năng tùy tiện thừa nhận bản thân ngưỡng mộ một người nam nhân.
Nhất định là vậy!
“Xì!”
Trương Hạ vẫn luôn đứng xem kịch ở trong đám người sau khi nghe tiếng thét chói tai của Âu Lan thì nhịn không được trào phúng nói: “Ngươi tưởng ai cũng phải biết đến ca ca của ngươi sao? Hồng Loan sư tỷ tốt
xấu gì cũng đã từng là đệ nhất Thiên bảng, bất kể là thiên phú hay thế lực cũng đều mạnh hơn ca ca ngươi, hơn nữa ngươi tỏ ra thân thiết với Hồng Loan sư tỷ chắc hẳn là muốn Hồng Loan sư tỷ làm tẩu tẩu của ngươi đi?”