“Ca……” Âu Lan nóng nảy, giữ chặt ống tay áo Âu Phi, “Nàng là tẩu tử ta tìm cho ngươi, ngươi đừng……”
Một lần không cẩn thận liền đem lời trong lòng buột miệng nói ra, một lúc sau Âu Lan mới bỗng nhiên giật mình, vội vàng bịt kín miệng.
“Tẩu tử?” Âu Phi nhíu chặt mày, quét qua Hồng Loan, rồi lại đem ánh mắt hướng về Âu Lan, “ Cho dù nàng lớn lên thật đẹp nhưng ta không phải là người nông cạn, chỉ có người thiên phú cường đại mới có thể xứng
đôi với ta.”
Hồng Loan bị làm cho tức mà cười, nàng giơ tay chế trụ Trương Mặc ở trong đám người, quay đầu nhìn về phía Âu Phi.
Đôi mắt phượng hơi nheo lại: “Vậy ngươi cảm thấy, loại nhân tài như thế nào mới có thể xứng đôi với ngươi?”
Đáy mắt Âu Phi xẹt qua một đạo chán ghét.
Quả nhiên, nữ nhân này là kẻ ái mộ mình, nếu không nàng sẽ không có khả năng hỏi ra những lời vô sỉ như thế!
“Cô nương, hiện tại trong học viện không có người nào có thể xứng đôi với ta, nếu nói là có thì cũng chỉ có đệ nhất Thiên bảng của năm năm trước, chỉ có thiên tài như vậy mới có thể xứng với ta, vì vậy ngươi đừng
có mơ mộng hão huyền, ta không có khả năng sẽ thích ngươi!”
Trên thực tế, sở dĩ Âu Lan cảm thấy chỉ có Vân Lạc Phong cùng Hồng Loan mới xứng đôi với Âu Phi đều là do Âu Phi tự mình nói với nàng.
Còn hiện tại vì sao hắn lại không có nói về Vân Lạc Phong……
Đó là bởi vì, Vân Lạc Phong đã gả cho người khác, hắn không có khả năng lại đi theo đuổi một nữ nhân sớm đã không còn sạch sẽ.
Người mà thân thể đã không sạch sẽ, thì không bao giờ xứng với hắn!
“Đệ nhất Thiên bảng của năm năm trước. Người mà ngươi nói tên là Hồng Loan sao?” trên mặt Hồng Loan nở nụ cười, chậm rãi hỏi.
Những người xung quanh không nói chuyện đều là một bộ dáng ngồi xem kịch vui.
“Ca……”
Âu Lan sợ hãi kêu một tiếng muốn nói nhưng Âu Phi không cho nàng cơ hội nói chuyện, lên tiếng đánh gãy.
“Đúng vậy, tên người nọ đúng là Hồng Loan, chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đáng để ta theo đuổi cả đời, còn loại người như ngươi, không có tư cách, vì thế ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm hãy bỏ ý định trong
lòng đi.”
Đám người Trương Mặc sớm đã bốc hỏa, nếu không phải do Hồng Loan ngăn bọn họ lại thì bọn họ sớm đã tiến lên tẫn hắn một trận.
Hồng Loan cười.
Nuh cười làm động lòng người, giống như hoa hồng nở rộ mang theo hơi thở nguy hiểm.
Âu Phi có chút ngốc, không hiểu tại thời điểm này nàng còn cười cái gì? Không phải là do mình cự tuyệt làm nàng bị kích thích chứ?
“Xin lỗi,” tươi cười dưới đáy mắt Hồng Loan càng sâu, nói, “Ta chính là tên đệ nhất Thiên bảng, Hồng Loan kia!”
Trong nháy mắt, sắc mặt Âu Phi cứng lại, hô hấp trở nên dồn dập, khuôn mặt hắn xanh mét nhìn về phía Âu Lan.
“Nàng ấy là Hồng Loan sao?”
Âu Lan không chần chờ nữa liền gật đầu.
“Tại sao ngươi không nói sớm?” Âu Phi nổi trận lôi đình, xấu hổ hận không thể tìm một chỗ chui vào.
Vừa nãy hắn nói nàng không xứng với mình, nữ nhân có thể xứng với hắn chỉ có Hồng Loan.
Nhưng nàng lại nói cho hắn biết nàng chính là Hồng Loan!
“Ca, lúc nãy ta muốn nói nhưng ngươi lại không cho ta nói.” Âu Lan ủy khuất, rõ ràng mình muốn nói nhưng ca ca lại không cho nói.
Âu Phi cảm nhận được những ánh mắt trào phúng ở chung quanh, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, hắn đoán chắc kể từ giờ trở đi chính mình sẽ trở thành trò cười cho Tây Linh Học Viện.
“Trương Mặc, chúng ta đi, trước hết đi một chuyến đến nơi của các vị trưởng lão rồi sau đó đi tìm Vân Lạc Phong, bọn họ khẳng định biết nàng ở đâu.” Hồng Loan quay đầu, lười để ý đến những người này thẳng thừng rời khỏi.