Dưới ánh mắt tự tin đắc thắng của Dung hoàng hậu, Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Hạ nhân chính là hạ nhân, chẳng sợ thực lực hắn cao cường cũng trốn không thoát cái thân phận hạ nhân này.”
Gương mặt đắc ý của Dung hoàng hậu hơi cứng lại, thật lâu sau, nàng mới bình ổn tức giận ngập trời trong lòng, cười lạnh nói: “Nha đầu, ta chỉ là hảo tâm cho ngươi cơ hội này, ngươi lại cố tình không nắm chắc như thế! Không sai, ta thừa nhận tư sắc của ngươi rất không tồi, nhưng ngươi cho rằng bằng vào tư sắc của ngươi là có thể câu được đại nhân vật sao? Những đại nhân vật đó nghênh thú nữ tử có ai không có thực lực cường đại? Bởi vậy, có quản sự Ngũ Trung coi trọng ngươi đã là phúc khí của ngươi, ngươi trăm triệu đừng nghĩ tới việc thông đồng nhân vật như các chủ Lạc Phong Các.”
Sau khi một hơi nói xong đoạn lời nói này, khuôn mặt lãnh diễm của nàng nở nụ cười lạnh: “Các chủ Lạc Phong Các không phải ngươi có thể xứng đôi.”
Cho dù đối với vị các chủ Lạc Phong Các thần bí này mọi người đều không biết giới tính, nhưng tất cả mọi người theo bản năng cho rằng người có thể sáng lập thế lực cường đại như thế tất nhiên là một nam nhi khí phách, cũng có vài nữ tử khuê các coi các chủ Lạc Phong Các như tình nhân trong mộng.
Nhưng bọn họ không biết các chủ Lạc Phong Các lại là một nữ tử!
“Tiểu thư, người này có ngốc hay không?” Khinh Yên thật sự không thể nhịn nữa, nói ra một câu như thế.
Tiểu thư nhà mình chính là các chủ Lạc Phong Các, vậy tiểu thư làm sao tự thông đồng chính mình?
“Làm càn!” Sắc mặt Dung hoàng hậu trầm xuống, lạnh giọng nói, “Một tiểu nha hoàn cũng dám xen mồm vào, người tới, kéo ả xuống đánh chết cho ta!”
“Dạ, Hoàng Hậu nương nương!”
Nghe vậy, bọn thị vệ sau lưng Dung hoàng hậu củng củng nắm tay, tầm mắt sắc bén đi về phía Khinh Yên.
Lúc bọn thị vệ đi về phía Khinh Yên, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên truyền đến: “Ta xem các ngươi ai dám động vào Khinh Yên!”
Thiếu niên tuấn mỹ một mình tiến lên, kéo tiểu nha đầu Khinh Yên chắn ở sau lưng, hắn cao ngạo nâng cằm, mặt vô biểu tình ngóng nhìn đám thị vệ lạnh lùng như núi này.
Khinh Yên là người của chủ tử, làm sao hắn có thể để nha đầu này chịu thương tổn ở trong phủ hắn? Huống chi, tiểu nha đầu này còn là nữ tử hắn yêu thích……
Vân Lạc Phong nhếch môi, ánh mắt mỉm cười nhìn bóng dáng Diệp Linh, nhưng sau khi tầm mắt nàng chuyển về phía mẫu tử Dung hoàng hậu thì một tia sát ý từ trong mắt đen dần dần xẹt qua.
“Diệp Linh, ngươi vì một tiểu nha đầu mà cãi lại mệnh lệnh của ta?” Dung hoàng hậu tức giận đến ngực run rẩy không thôi.
Nàng vừa rồi rõ ràng nghe được tiểu nha đầu thanh tú này gọi Vân Lạc Phong là tiểu thư, như thế liền có thể suy ra, nàng chỉ là một nha hoàn hầu hạ mà thôi!
Hiện giờ, Diệp Linh lại vì một tiểu nha hoàn mà làm trái ý nàng?
“Hừ.” Diệp Linh hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói, “Khinh Yên không phải là nha hoàn, nàng là hoàng tử phi của bổn hoàng tử.”
Giống như thiên lôi cuồn cuộn, người ở đây ngoài Vân Lạc Phong ra tất cả đều trợn tròn mắt.
Tam hoàng tử Diệp Linh mắt cao hơn đỉnh như thế lại coi trọng một tiểu nha hoàn? Rốt cuộc tiểu nha hoàn này có chỗ nào đặc biệt lại lọt vào mắt hắn?
Khinh Yên cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt thanh triệt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Linh đang chắn ở trước mặt mình, trên dung nhan thanh tú hơi hơi hiện ra một vệt ửng đỏ.
Hắn nói nàng là hoàng tử phi của hắn?
Đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt Khinh Yên chợt ảm đạm, trong miệng mang theo hương vị chua xót.
Chính mình chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, hoàng đế Lưu Kim Quốc làm sao có thể cho phép Diệp Linh nghênh thú nàng? Đây là chuyện không thể nào.
Dung hoàng hậu rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt nàng thay đổi thất thường: “Ngươi nói ngươi muốn để một nha hoàn làm hoàng tử phi của ngươi?”
Gia hỏa này đang tự hủy tương lai sao? Nếu hắn thật sự làm như vậy, văn võ đại thần Lưu Kim Quốc tuyệt đối sẽ không che chở hắn nữa! Rốt cuộc, một tiểu nha hoàn sẽ không thích hợp vị trí mẫu nghi thiên hạ này!