Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 181: Thế nào là tìm đường chết (6)



Editor: Kim Phượng

“Chủ tử biện pháp này thật tốt.” Diệp Linh ôn nhu nhìn Khinh Yên, cười nói, “Khinh Yên, nàng chính là nữ nhân ta muốn tìm, bất luận là kiên cường, nghị lực, trung thành, hộ chủ của nàng đều là những phẩm cách ta rất trân trọng, hơn nữa, chỉ cần ta muốn nghênh thú nàng, không ai có thể ngăn cản.”

Những tính cách này xác thật là hắn rất thưởng thức, nhưng chân chính sinh ra cảm tình với tiểu nha đầu này lại là qua nửa năm ở chung.

Hắn không phải một người có quan niệm môn đăng hộ đối, chỉ cần là người hắn thâm ái, dù là khất cái hắn cũng sẽ cưới, nếu như hắn không yêu thì nữ nhi của thiên hoàng lão tử đến cũng vô dụng.

“Ta…… Ta nghe tiểu thư.”

Ngụ ý là chấp nhận phương pháp này của bọn họ, nhưng bởi vì nàng quá mức ngượng ngùng, không có trực tiếp thừa nhận Diệp Linh.

Trong lòng Diệp Linh vui vẻ, quỳ một gối ở trước mặt Vân Lạc Phong: “Chủ tử, thuộc hạ chân thành cảm tạ người, nhờ có người, ta mới có thể quen biết Khinh Yên, từ nay về sau, ta sẽ dùng mạng của chính mình che chở nàng, thỉnh chủ tử yên tâm.”

Vân Lạc Phong nhợt nhạt giơ tay, trong phút chốc, một cổ lực lượng cường đại vây quanh thân thể Diệp Linh, kéo hắn lên.

Diệp Linh có chút kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong.

Trên thực tế, Diệp Linh cũng như những người khác đều cho rằng Vân Lạc Phong có y thuật rất mạnh, nhưng lại không có thực lực, hơn nữa nửa năm qua Vân Lạc Phong chưa từng bại lộ lực lượng của chính mình, vì vậy hắn không hề biết chút gì về thực lực của Vân Lạc Phong.

Nhưng hôm nay, dưới lực lượng của thiếu nữ, ngay cả một chút lực hắn cũng không thể xuất ra, có thể thấy được thực lực của thiếu nữ này mạnh tới loại trình độ nào?

Trên cả Cao Linh Giả?

Địa linh giả?

Dù là Long Nguyên Quốc hay là Lưu Kim Quốc, thực lực cường đại nhất cũng chỉ là Cao Linh Giả cao cấp! Nếu Vân Lạc Phong thật sự tới Địa Linh Giả, chỉ sợ trong nước không ai là đối thủ của nàng!

“Diệp Linh, ta muốn ngươi dù cho có xảy ra chuyện gì cũng đứng về phía Khinh Yên, chẳng sợ đối địch với chí thân, ngươi có bằng lòng hay không?”

“Ta nguyện ý.”

Diệp Linh kiên định nói ra ba chữ này.

“Tốt, tìm thời điểm thích hợp, ta sẽ thay các ngươi đính hôn!”

Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, nở nụ cười tà mị, tiểu nha đầu Khinh Yên này đi theo bên người nàng cũng đã lâu, nàng tất nhiên sẽ vì nàng ấy lựa chọn một rể hiền! Thực rõ ràng, hiện giờ Diệp Linh phù hợp điều kiện của nàng.

“Còn nữa, ngươi cần phải chuẩn bị trước, Dung hoàng hậu sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, càng quan trọng là bà ta nhất định sẽ đi tìm Ngũ Trung, ta muốn xem thử Ngũ Trung sẽ có phản ứng gì!”

Nếu không phải vì thử Ngũ Trung, chỉ bằng vào hai chữ đánh chết đó của Dung hoàng hậu, nàng cũng sẽ không để bà ta bình yên vô sự rời khỏi.

Một tia sát ý xuất hiện trong mắt Vân Lạc Phong, nàng cười lạnh lên.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Nếu cái chết của cha mẹ thật sự có liên quan đến Dung hoàng hậu, vậy thù trước hận cũ, nàng sẽ từng cái từng cái thanh toán với bà ta!

……

Lạc Phong Các.

Dung hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, trong tay bà bưng một ly trà, ưu nhã nhẹ nhấp: “Quản sự Ngũ Trung, lần này ta tới bái phỏng là có kiện lễ vật muốn đưa tặng cho ngài.”

“Lễ vật gì?”

Ngũ Trung chỉ lo cúi đầu phẩm nước trà trong tay, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt nhìn Dung hoàng hậu một cái, giọng nói cũng mang theo lạnh nhạt và khinh thường.

Ở Lưu Kim Quốc này Lạc Phong Các có địa vị rất lớn, Ngũ Trung thân là quản sự của Lạc Phong Các dĩ nhiên có quyền không đặt hoàng hậu của một quốc gia ở trong mắt.

Sắc mặt của Dung hoàng hậu rõ ràng không quá tốt, nhưng cuối cùng bà vẫn ngăn chặn bực bội trong lòng, ưu nhã cười nói: “Là như thế này, khoảng thời gian trước trong lúc vô tình ta nhận thức một người thiếu nữ tuyệt sắc, còn biết được thiếu nữ tuyệt sắc kia ái mộ quản sự Ngũ Trung, đặc biệt cầu ta tới vì nàng cầu tình, nàng cam nguyện làm thiếp thị của ngài, chỉ yêu cầu quản sự Ngũ Trung cho người của Lạc Phong Các đến đón nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.