"Tiểu Linh!" Kỳ Tô xoay người đi đến bên cạnh Kỳ Linh, trong mắt toàn là vẻ đau lòng: "Muội có trách ca ca không tính sổ với Kỳ gia không?"
Kỳ Linh lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn là biểu tình kiên định.
"Muội biết ca ca muốn giấu tài, chờ khi đã đủ thực lực mới khiến Kỳ gia vĩnh viễn không thể trở mình. Hiện tại muội chịu uất ức, nhưng ngày sau ca ca sẽ trả thù cho muội."
Từ nhỏ đã sinh trưởng ở một nơi như Kỳ gia, hơn nữa còn được Vân Nguyệt Thanh dạy dỗ, Kỳ Linh sao có thể không hiểu chuyện giống như những đứa trẻ bình thường khác?
Kỳ Tô không đối phó Kỳ gia là chuyện có thể hiểu, bởi vì bọn họ chưa đủ thực lực.
Chờ khi Kỳ Tô đủ thực lực rồi, thì chính là tận thế của Kỳ gia!
"Tiểu Linh, Kỳ gia là thiên hạ do sư phụ đánh về, vì thế, ca ca nhất định đoạt lại hết tất cả những gì thuộc về huynh muội chúng ta."
Kỳ Tô rũ mắt, giấu đi tia ngoan độc vừa chợt lóe lên.
Sư phụ giúp Kỳ gia lớn mạnh, là vì muốn Kỳ gia làm hộ thuẫn cho Kỳ Tô hắn, đảm bảo cả đời hắn được bình an.
Còn những sơn mạch mà sư phụ đoạt được kia, thật ra cũng là giao cho hắn.
Nhưng có ngờ đâu, sau khi sư phụ mất tích, những kẻ kia liền lấy thực lực ra bức bách, cướp đoạt sơn mạch, còn dùng Tiểu Linh uy hiếp hắn.
Vì an toàn của muội muội, hắn chỉ có thể từ bỏ vật ngoài thân....
"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu, rồi đột ngột lên tiếng: "Nếu dược đường này là của Kỳ gia, vậy ngươi trả nó lại cho Kỳ gia đi!"
Tức thì, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Vân Lạc Phong.
Triệu thúc nhíu mày, giọng điệu rõ ràng không có ý hữu hảo: "Cô nương, dược đường này là một tay nhị công tử chống đỡ đến nay, dựa vào đâu lại để cho người khác chiếm lợi? Ta biết cô nương là bằng hữu của nhị công tử, nhưng cô nương thay nhị công tử quyết định chuyện này, có phải là đã quản quá rộng rồi không?"
So với Triệu thúc, Tề lão nhị lại như nghĩ ra gì đó, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong có thêm một tia tán thưởng.
Khó trách Kỳ Tô lại coi trọng vị cô nương này, nàng ta đúng là có chỗ không giống nữ tử bình thường, năng lực suy xét vấn đề đều chu toàn hơn bất cứ ai.
Rất rõ ràng, Tề lão nhị thấy Kỳ Tô dẫn Vân Lạc Phong theo bên cạnh, nên chỉ cho rằng quan hệ hai người không bình thường, chứ không liên hệ Vân Lạc Phong với phối phương linh dịch lại cùng một chỗ.
"Dược đường này là của Kỳ gia, khế đất có phải cũng ở trong tay họ?" Vân Lạc Phong không để ý đến lời Triệu thúc, ánh mắt trước sau luôn nhìn Kỳ Tô.
Kỳ Tô suy nghĩ cẩn thận gì đó, rồi gật đầu.
"Quả thật, hôm nay nhị hoàng tử giúp ta đuổi người Kỳ gia đi, nhưng dược đường hiện giờ vẫn là của Kỳ gia, ta không thể tiếp tục làm việc giúp dược đường Kỳ gia." Kỳ Tô cong môi cười: "Triệu thúc, Vân cô nương là bằng hữu của ta, đề nghị của cô nương ấy đúng là không tệ! Nếu Triệu thúc ông muốn theo ta, thì chúng ta cùng mở một dược đường khác, sao hả?"
Dù sao trong một tháng này, dược liệu của dược đường căn bản đã bán hết, trong tay hắn đang nắm một số tiền lớn, đủ sức để thoát ly Kỳ gia.
Triệu thúc lúc này mới hiểu thông, gương mặt già nua hiện lên vẻ hổ thẹn: "Thì ra ý của Vân cô nương là vậy, là lão nô hiểu lầm Vân cô nương. Xác thật dược đường đến cùng cũng là của Kỳ gia, chúng ta có làm tốt bao nhiêu, Kỳ gia đều có thể đoạt hết, như vậy còn không bằng tự mình tạo dựng sự nghiệp."
Nói đến đây, Triệu thúc hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Công tử, lão nô nguyện ý đi theo ngài, chứ không muốn trung thành với loại bao cỏ như Kỳ gia."
"Tốt!"
Kỳ Tô tươi cười: "Triệu thúc, không bằng bây giờ chúng ta lập tức đến Đế Thành mở một dược đường, ta muốn cho Kỳ gia..... Không thể lăn lộn ở Đế Thành được nữa!"