Hiện giờ Kỳ Tô hắn đang hợp tác với nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, cộng thêm có con rối và Tụ Linh Dược, tin rằng không lâu nữa thôi, Kỳ gia sẽ bị hắn đánh bại!
"Ca ca!" Kỳ Linh căng thẳng, theo bản năng nắm chặt tay Kỳ Tô, gắt gao cắn môi: "Chúng ta phải về Đế Thành sao?"
Nơi đó có thể nói là ác mộng của Kỳ Linh....
Hiện tại, chỉ cần nghe thấy hai chữ Đế Thành, cả người Kỳ Linh sẽ run rẩy không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy.
"Tiểu Linh, trước kia chúng ta chật vật rời đi, hiện giờ là phong quang trở về!" Kỳ Tô trấn an trái tim nhỏ bé của Kỳ Linh: "Hơn nữa, chẳng lẽ muội không muốn gặp lại mẫu thân sao?"
Cả người Kỳ Linh cứng đờ, cô bé cúi đầu, rất lâu sau mới ngước mặt lên: "Muội không cần mẫu thân, muội chỉ cần dì Vân!"
Kỳ Tô bất đắc dĩ cười khổ. Một năm trước, thời điểm hắn và muội muội bị đuổi đi, mẫu thân ruột của họ vô năng vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Nhưng chuyện này có thể trách mẫu thân được sao?
Trước kia, khi sư phụ vẫn còn, địa vị của mẫu thân ở Kỳ gia rất cao, phụ thân cùng rất tôn trọng mẫu thân.
Thế nhưng.....
Sau khi sư phụ biến mất được một năm, những người đó cho rằng sư phụ đã chết, địa vị của mẫu thân liền không bằng cả một nha hoàn.
Đã vậy mẫu thân còn không có thiên phú, dù sư phụ có muốn giúp mẫu thân tăng cao thực lực cũng vô dụng.
Cho nên, trong chuyện này, quả thật không thể trách mẫu thân....
"Ca ca, muội không muốn làm phế vật!" Kỳ Linh ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn như có ánh sáng rạng ngời lóe lên: "Muội muốn tu luyện, dù có khổ cách mấy muội cũng tuyệt đối không bỏ cuộc. Đợi muội có đủ thực lực, muội có thể đi Thiên Phạt Sâm* tìm dì Vân, dì Vân chắc chắn vẫn còn sống...."
(*nguyên văn là Thiên Phạt Chi Sâm. Sâm nghĩa là khu rừng rậm rạp, cũng đồng nghĩa với từ Lâm là rừng, khu rừng. Từ Chi có nghĩa là của, hoặc được dùng làm trợ từ nối liền. Nghĩa của Thiên Phạt Chi Sâm là khu rừng rậm rạp tên Thiên Phạt. Về nghĩa thì Sâm và Lâm giống nhau, thỉnh thoảng sâm lâm cũng được ghép lại thành 1 từ, Thiên Phạt Lâm nghe hay và dễ hiểu hơn Thiên Phạt Sâm, nhưng vì sợ một số đọc giả khó tính nên Sa giữ từ Sâm lại.)
"Tiểu Linh, thân thể muội sẽ không chịu nổi...."
Tim Kỳ Tô run lên, hắn rũ mắt nhìn bé gái trước mặt, từ đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Ca ca, muội muốn thử lần nữa..."
Trong nội tâm nhỏ bé của Kỳ Linh, vẫn luôn kiên định tin rằng, chỉ cần cô bé có thể tu luyện thì Vân Nguyệt Thanh sẽ trở về bên cạnh huynh muội cô bé.
Vân Lạc Phong đứng bên cạnh đôi huynh muội này, đôi con ngươi đen nhánh sâu lắng, giống như đang suy tư điều gì đó.
"Ca ca, Linh nhi không sợ đau, cũng không sợ chết! Muội chỉ muốn dì Vân trở về!"
Nếu cho Kỳ Linh cơ hội chọn lựa lại lần nữa, cô bé tuyệt đối sẽ không để Vân Nguyệt Thanh đi mạo hiểm.
Cô bé thà làm phế vật cả đời, cũng không muốn đẩy Vân Nguyệt Thanh vào hiểm cảnh.
Có điều, năm đó Kỳ Linh hãy còn ngây thơ, vô tri, căn bản không hề biết Vân Nguyệt Thanh đi làm gì, mãi cho đến sau này hiểu chuyện hơn, cô bé mới biết tại sao không còn thấy người nữ tử ấm áp như mẫu thân kia đâu nữa.
"Tiểu nha đầu muốn thử, vậy thì cứ để cô bé thử đi!"
Ngay lúc Kỳ Tô định không đồng ý, thì một giọng nói đột ngột vang lên làm hắn nao núng.
Rất nhanh, Kỳ Tô đã hồi thần lại, bèn lắc đầu cười khổ: "Vân cô nương, thể chất Tiểu Linh có chút đặc thù, lúc tu luyện sẽ chịu rất nhiều thống khổ, nếu cưỡng ép tiếp tục tu luyện, chắc chắn sẽ bị bạo huyết mà chết."
Dứt lời, Kỳ Tô liền nhìn về phía Kỳ Linh, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Khi Tiểu Linh vừa tròn hai tuổi, sư phụ liền dạy con bé tu luyện, đồng thời cũng phát hiện ra thể chất khác thường của con bé, chính vì vậy sư phụ mới đi Thiên Phạt Sâm, muốn tìm kiếm một loại linh dược có tên là Cửu Tinh Linh Quả. Loại linh dược này có thể giúp Tiểu Linh tu luyện, nào ngờ sư phụ đi một lần, lại là một đi không trở lại..."
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, nàng phạt hiện Kỳ Linh ngoài việc có thể chất đặc thù ra, thì tiểu nha đầu này còn có trí nhớ siêu phàm.
Theo lý mà nói, ký ức trước hai tuổi đều rất dễ quên đi, thế mà cô bé lại nhớ rõ ràng rành mạch, lại càng khắc sâu những ký ức về Vân Nguyệt Thanh.