Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1830: Tới Đế Thành (5)



Edit: Sahara

Điểm khác biệt giữa Phong Vân Đại Lục và những đại lục khác chính là, phàm là người có năng lực, dù có là nữ tử cũng vẫn được tham chính.

(*tham chính: tham dự triều chính, bàn luận quốc sự.)

Hoàng thượng lâm trọng bệnh, Cầm phi là phi tử duy nhất được phong phi, những nữ tử trong hậu cung khác đều chỉ là tần và quý nhân. Hơn nữa, hoàng tử duy nhất là do Cầm phi sinh hạ, chính vì thế, Cầm phi thuận lý thành chương, nắm quyền nhiếp chính.

Đương nhiên, Kỳ gia cũng có quan hệ trong chuyện này.

"Phụ hoàng!"

Mộc Tuyết Hinh chậm rãi đi đến cạnh long sàng, nhìn người đang nằm trên đó với hơi thở mỏng manh, bất giác đỏ hồng cả hai mắt.

"Phu hoàng yên tâm, dù nhi thần có mất mạng cũng nhất định tìm cách cứu người!"

Cầm phi nghe lời này, chỉ thấy khinh thường.

"Công chúa điện hạ, công chúa có nhiều lời hơn nữa cũng vô dụng, nếu thật sự có bản lĩnh thì đi tìm một thần y có thể chữa trị được cho bệ hạ đi!"

Mộc Tuyết Hinh lạnh lùng nhìn Cầm phi, không nói thêm gì mà đi thẳng ra ngoài.

Vốn, Mộc Tuyết Hinh muốn về phủ công chúa nghỉ ngơi một chút, nhưng mới đi đến đại môn phủ công chúa đã thấy một bóng người đứng đó, mày liễu lập tức nhíu chặt.

"Tứ công chúa!"

Kỳ Mặc liếc mắt liền thấy ngay tứ công chúa, mắt hắn mang theo lửa dục không thèm che giấu, nhìn thẳng vào cô nương kiều tiếu mỹ miều trước mặt, hận không thể đè nàng xuống ăn ngay tại chỗ.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Bởi vì Cầm phi, nên Mộc Tuyết Hinh vừa nhìn thấy người Kỳ gia liền nổi giận ngay.

Tất nhiên, ngoại trừ huynh muội Kỳ Tô!

"Công chúa điện hạ sao lại nói lời này, ta là hôn phu của nàng, ta đến gặp vị hôn thê của mình chẳng lẽ còn cần lý do?" Kỳ Mặc đánh giá Mộc Tuyết Hinh, nuốt nước miếng, gương mặt âm hiểm lộ vẻ dâm tà.

Ánh mắt hắn quá trần trụi, trần trụi đến mức khiến nội tâm Mộc Tuyết Hinh bừng sôi lửa giận.

"To gan! Ai cho phép ngươi tự xưng là hôn phu của bổn công chúa? Bổn công chúa tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!"

Kỳ Mặc cười lạnh, hắn bắt lấy tay Mộc Tuyết Hinh, một tay khác duỗi về phía ngực nàng sờ soạng.

Lần này, Mộc Tuyết Hinh hoàn toàn phẫn nộ, nàng dẫm mạnh chân Kỳ Mặc, thừa dịp Kỳ Mặc ăn đau thu tay về thì tát hắn ta một cái.

Một tiếng chát phá tan không gian yên tĩnh.

Kỳ Mặc ngây ngân cả người, có lẽ chưa từng lường trước Mộc Tuyết Hinh sẽ đánh hắn.

Vì thế, Kỳ Mặc cũng tức giận, hung ác trừng Mộc Tuyết Hinh.

"Mộc Tuyết Hinh, ngươi thật sự tưởng ngươi là công chúa thì ta không dám làm gì ngươi sao? Trước kia ngươi tác oai tác quái là vì có lão hoàng đế chống lưng cho ngươi, nhưng hoàng thất bây giờ là thiên hạ của Cầm phi, nếu hoàng đế băng hà, con trai của Cầm phi sẽ danh chính ngôn thuận kế thừa ngai vàng."

Mộc Tuyết Hinh trừng lớn hai mắt, tức đến run người: "Ngươi... Ngươi dám nói lời đại nghịch bất đạo?"

"Đại nghịch bất đạo? Thì đã sao? Dù sao lão hoàng đế kia cũng không thể bình phục, ngự y đã nói lão ta không sống được mấy tháng nữa, nước không thể một ngày không vua, về sau, tiểu hoàng đế chính là đường đệ của ta, ngươi còn phải cúi đầu trước ta!"

Cũng khó trách Kỳ Mặc dám nói ra những lời này.

Tiểu đường đệ kia của Kỳ Mặc chính là hoàng tử duy nhất của hoàng đế, cũng tức là hoàng đế tương lai.

Chỉ cần hoàng đế vừa chết, thì thiên hạ này chính là do Kỳ gia bọn họ định đoạt.

"Phụ hoàng sẽ không chết! Ngươi dám nguyền rủa phụ hoàng ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!" Mặt mày Mộc Tuyết Hinh tái nhợt, cả người không ngừng run lên, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Kỳ Mặc cười khinh miệt: "Mộc Tuyết Hinh, chắc là ngươi còn chưa biết, Cầm phi đã hứa ban ngươi làm thiếp cho ta. Sau này, ngươi chỉ là tiểu thiếp của ta mà thôi. Ngươi nghĩ ngươi còn là công chúa cao cao tại thượng nữa à? Ngươi có tư cách gì kêu gào trước mặt ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.