Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1898: Giản An (1)



Edit: Sahara

Hai mắt Kỳ Tô sáng lên, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, hắn quay đầu hỏi Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, chúng ta có đến Giản gia không?"

"Đi!"

Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu rồi gật đầu.

Giản An thấy một việc nhỏ như vậy mà Kỳ Tô cũng hỏi ý Vân Lạc Phong thì kinh ngạc không thôi, ánh mắt nàng ta hơi lóe lên, nhưng không nói thêm gì.

Suy cho cùng, nàng ta và Kỳ Tô cũng chỉ là quen biết sơ giao.

Nàng ta lấy thân phận gì để hỏi mối quan hệ giữa nữ tử kia và Kỳ Tô đây?

"Giản cô nương, vậy làm phiền cô rồi!" Kỳ Tô gãi gãi ót, cười hai tiếng, nói lời khách sáo.

Trên thực tế, sở dĩ vừa rồi hắn ra tay giúp Giản An, là vì trước kia Giản An từng giúp hắn chút chuyện.

Hắn là người tri ân đồ báo, không thể nào thấy Giản An gặp nguy mà lại thờ ơ lạnh nhạt.

"Kỳ Tô công tử, công tử đừng gọi ta là Giản cô nương nữa, cứ gọi An nhi là được." Trong mắt Giản An toàn là ý cười, lúc nhìn Kỳ Tô thì hai mắt ngập tràn ánh sáng.

Kỳ Tô nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: "Chuyện này không thể! Nam nữ hữu biệt, sao tại hạ có thể xưng hô thân mật như vậy với cô nương? Như vậy là không tôn trọng cô nương!"

Từ việc Kỳ Tô luôn gọi Vân Lạc Phong là Vân cô nương liền có thể nhìn ra được, tính cách Kỳ Tô tương đối cứng nhắc, lại càng chú trọng lễ nghĩa.

Ngay cả xưng hô với Vân Lạc Phong mà hắn còn không đổi, thì sao có thể xưng hô thân mật với một nữ tử sơ giao?

"Vậy thì tùy ý công tử!" Giản An hơi thất vọng, chỉ một tiếng xưng hô mà thôi, sao huynh ấy phải nghiêm túc đến vậy?

Vân Lạc Phong liếc nhìn biểu cảm trên mặt Giản An, bắt được tia thất vọng trong mắt nàng ta, liền khẽ cong cong khóe môi, bình thản nhẹ nhàng nói: "Kỳ Tô, ta mệt rồi!"

Đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong, Kỳ Tô luôn chấp hành rất nhanh, hắn lập tức đứng thẳng người rồi nhìn về phía Giản An.

"Giản An, không biết hiện tại chúng ta có thể đến Giản gia được không?"

Câu này tuy là hỏi ý kiến, nhưng Giản An tin chắc, nếu nàng ta còn kéo dài, thì Kỳ Tô nhất định sẽ đưa nữ nhân này đi nơi khác ngay.

Điều này làm trong lòng Giản An cực kỳ không thoải mái.

Chỉ tiếc, tâm trí Kỳ Tô đều dừng lại ở câu nói mệt rồi của Vân Lạc Phong, căn bản không hề để ý đến tia bất mãn hiện lên trong mắt Giản An.

Giản An hít sâu một hơi, rồi khẽ mỉm cười: "Kỳ Tô công tử, Vân cô nương, mời theo ta!"

Dứt lời, Giản An chậm rãi xoay người, đi thẳng về phía trước.

__________

Tại Giản gia, tuy Giản An chỉ là thứ nữ, nhưng vì gia chủ Giản gia_Giản Bác Văn đã an bày gả Giản An cho Cơ Cửu Thiên, nên hạ nhân trong phủ không dám xem thường nàng ta nữa.

Khi Giản An sai hạ nhận đưa Kỳ Tô và Vân Lạc Phong đến phòng khách nghỉ ngơi, hạ nhân Giản gia lập tức chấp hành.

Rất nhanh, chuyện này đã tới tai Giản Bác Văn.

Biết nữ nhi mình đưa người ngoài về phủ, sắc mặt Giản Bác Văn không được tốt, ông ta vừa định tìm Giản An thì phát hiện Giản An đã tới ngoài cửa thư phòng.

"An nhi, con đúng là không làm đương gia thì không biết củi gạo quý mà!" Giản Bác Văn đanh mặt lại: "Giản gia chúng ta không có dư tiền nuôi không hai bằng hữu của con đâu!"

Tài phú Giản gia không ít, nhưng Giản Bác Văn nổi tiếng là keo kiệt, loại người như ông ta làm sao chịu tiêu tiền cho người ngoài?

Một phân tiền cũng không được!

"Phụ thân!" Giản An mỉm cười: "Phụ thân thật sự muốn gả nữ nhi cho Cơ Cửu Thiên à? Phụ thân có thể đảm bảo, với tính cách của Cơ Cửu Thiên, hắn sẽ nghe theo an bày của Giản gia?"

Giản Bác Văn trầm mặt xuống: "Giản gia sẽ không an bày mọi chuyện cho các ngươi, tất cả đều phải do các ngươi tự mình cố gắng. Nếu con không có cách nào khiến Cơ Cửu Thiên động lòng với mình, vậy chứng tỏ là do con vô dụng. Giản gia chúng ta không chứa người vô dụng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.